Bên
nắng hồng xưa cũ
Màu
lam phủ chân đồi
đời
người bao suơng gió
niềm
tin vẫn lên ngôi
Gió
thức giấc sáng nay
sưởi
ấm lòng ẩn sĩ
bên
vô ngã vô thường
an
nhiên cùng chánh pháp ..

Tuy
nhiên, chỉ mới có vỏn vẹn vài ngày mưa thôi, làm sao đủ đem lại sức sống tươi
mát cho mọi người cùng cây cỏ, do hậu quả kéo dài, nhưng lại có nhiều người cảm
thấy bị trở ngại vì những việc cần làm đã chuẩn bị, hay các tổ chức cho cuối
tuần, sợ ảnh hưỡng của cơn mưa làm gián đoạn những dự tính, nên thầm cầu mong
cho đừng mưa nữa. Đó cũng là điều ngịch lý của đời thường, nhưng cũng đã có sự
than vản, mong được như vậy, mà vô tình quên đi biết bao nhiêu thảm cảnh đã và
đang xẩy ra do hạn hán. Nghĩ cũng vui cho những ước muốn của con người, chỉ vì
mong cầu những gì ích lợi nhỏ bé của mình, mà đôi khi lại quên đi tất cả. Cho
nên, trong cuộc đời, nếu như mọi người chỉ cần chuyển tâm, ý thức và chấp nhận
những hy sinh nhỏ nhoi của mình, cũng có thể làm cho biết bao nhiêu các cảnh
khổ có thể giảm thiểu rất nhiều trên thế gian nầy. Đó là sự chuyển tâm hay là
thay đổi cách nhìn, không còn bị đóng khuông trong cái ngã nhỏ bé hạn hẹp, vì
tất cả các pháp là như vậy, không có sự vật gì hiện diện, tồn tại độc lập, mà
nương tựa lẫn nhau và cũng là tư tuởng của đạo Phật, chứng thực và nói lên sự
tương duyên tương sinh của vạn pháp và các pháp vốn vô ngã.
Nhìn
các hình ảnh của rừng cháy, thiêu rụi nhà cửa, hạn hán nói lên sự nóng đốt,
tiêu hũy, tàn phá…làm nhớ đến lời Kinh thường dạy:” Một niệm sân hận vừa khởi, có thể tiêu hũy hết rừng công đức”. Lửa
của ngoại giới có thể làm hư hại cho con người và vật chất, nhưng lửa của nội
tâm trong những cơn giận dữ, tiểu hũy cả các rừng công đức, thiện nghiệp của con
người đuợc tích lủy trong cuộc đời và dẫn đến con đường nối tiếp nhiều khổ lụy,
luân chuyển, khổ đau. Nhưng, chỉ với cơn mưa, vâng, với giọt nước từ bi rơi nhẹ nhàng trên cái tâm đang hừng hực
lửa, có thể làm dịu lại, làm mát ruợi trái tim, làm cho niềm an lạc có mặt.
Nay,
nắng lại lên rồi, hãy cười vui cùng tuế nguyệt, để nghe lại những ca khúc tự
ngàn xưa vẫn réo rắc trong tâm, để vượt qua những chặng đường vô tướng “gate gate paragate parasamgate”, để
thành tựu “svaha”. Con đường xưa của
người cùng tử vẫn là trở về, trong niềm cô đơn tịch liêu, đơn độc, nhìn mây
trắng lưng đồi, nghe lại gió heo mây thoảng dịu hương thơm kỳ diệu của tự tánh.
Đất trời đang thay áo
người khoác suối mây ngàn
ngàn năm lời tình tự
ngày vắng tỏ trăng vàng.
Trong
ngả ngách, chiều sâu của tâm thức, nhìn rõ tận bờ sông vô thường, nghe lại lời
Phật dạy:”các pháp như huyễn” mà lúc
nào đó, hình như quên mất, để chạy theo thời gian, theo thị hiếu kêu gọi tâm
buông lung. Mây trời thay áo, có gì là lạ chăng, gió đuổi theo mây, mây vờn
mình qua gió, bồng bềnh phiêu lãng, tụ lại là mây, tan đi là gió, có có không
không, người vẫn ngàn xưa có cùng Phật tánh, an nhiên trong Pháp giới, có chăng
vì nằm ngủ quên lối về, chợt giật mình thức giấc, thấy trăng vàng soi tỏ lúc nắng
vẫn còn say, lúc ngày vắng, lúc tâm trong, không phải là các pháp vẫn thường “bất sinh bất diệt…”ư?
Sao
đạo Phật hay nói về Vô thường, không có gì tồn tại mãi ? Điều mà thường tình,
chúng ta lại sợ hãi khi nghe lập đi lập lại ngôn từ chân chất nầy, vì không ai
muốn mất đi tất cả những sở hữu đang có. Nhà nấy của tôi, tài sản của tôi, thân
tôi đây v.v..tất cả nằm trong bàn tay tôi, của chính tôi, và đang hiện hữu, tồn
tại cùng tôi, thì làm sao nói là vô thường được. Chúng ta trốn tránh và tham
chấp vào những pháp được cấu tạo bằng huyễn hoá, duyên sinh và rồi đau khổ, vì
không dám đối diện thẳng vào Khổ đế.
Ta bước chân thưở đó
hạt cát chuyển lời thơ
lăn tròn theo vòng xoáy
hai hàng tâm ngẫn ngơ..
Bước
chân vẫn ung dung chạy theo vô thường của thưở nào đó khi nắm bắt được một số
hiện hữu, để rồi lăn tròn theo vòng xoáy cát bụi, biến hình thay dạng, Trốn
tránh, phủ nhận để không dám nhìn sự thật, vì sự thật là Vô ngã. Đức Phật vì
lòng thương con người nên chỉ rõ con đường Chân thật, tìm lại tâm mình trong
những sóng gió khổ đau, biến đổi, mà tìm thấy được Chân thường trong Vô thường,
không có nghĩa là hũy diệt tất cả mọi sở hữu, là bi quan, yếm thế…nhưng là để
chuẩn bị tư lương cho cuộc trùng phùng, nhìn rõ chân tướng của Sự thật, để
tránh khỏi đau khổ, buồn lo, do tham đắm, ái ngã.
Trong
cuộc đời, chúng ta đã sinh ra, rồi lớn lên, trưởng thành, rồi già, rồi bệnh và
còn một cánh cửa mở rộng, vì ai cũng phải đi tới, đó là cái chết. Cái gì có mặt
trong ta, trong suốt khoảng thời gian gọi là dài cho một đời người, nhưng lại
ngắn đối so với không thời gian, phải chăng là sự biến chuyển của thành trụ
hoại không, là điều dĩ nhiên.
Chúng
ta hoảng sợ trước những biến đổi quá nhanh của những hiện tượng ngoại giới, nên
cần phải tân trang để bồi đắp, để kéo dài thời gian, hoặc nhân đôi lên, nhân
nhiều lần hơn, để tích lủy, để tránh mất mác, tàn phai, úa tàn và để rồi, vẫn
được chiêm nghiệm những được mất, vinh nhục, thịnh suy … trong cuộc đời. Đó là
một thực tế của cuộc đời, không phải để mang lòng bi quan, chán nản, nhưng để
nhìn rõ tường tận các pháp. Tiền tài, danh vọng, sắc đẹp, nhà cửa… thật phù du
như sương rơi buổi nắng sáng, có đó mất đó, dù chúng ta cố bám víu, gìn giữ, và
chính các pháp nầy lại gây nhiều đau khổ. Điều nầy, ai trong chúng ta cũng điều
trải qua, kinh nghiệm được, nhất là hiện lúc có quá nhiều biến đổi xung quanh
do môi trường, do thiên tai, nhân tai, do chiến tranh v.v…
Tìm
các pháp hữu vi bên ngoài, chúng ta mang dấu vết của tàn tích khổ đau, dày xéo
trên cuộc đời ngắn ngủi, vô thường, khiến chúng ta tìm trở về chính bản thân
của mình với cái thân được cấu tạo bởi năm uẩn, mong muốn được tồn tại mãi với
thời gian….Trong Kinh, thường được nhắc nhở:
cũng do duyên mà diệt.
Thầy tôi Bậc Tỉnh Thức
thường dạy điều như thế.”
Điều nầy đánh mạnh vào tâm thức của
mỗi con người để nhận thức đúng sự hiện sinh, hiện hữu của các pháp, tâm cũng
như vật, đều là do duyên sinh. Có nhận thức đúng, chúng ta mới không khỏi bâng
khuâng, đau khổ, lang thang đi tìm cho những vấn nạn của chính đời mình trong
những hoang tưởng về sự sinh tồn miên viễn của các pháp giả hợp…
vô thường nên rớt lời thơ
chép
thơ lại thấy vô thường đùa vui
làm
sao lại hỏi vô thường
bài
thơ nào chẳng từ vô thường rơi..
Trong
đạo Phật nói rằng:”Phật pháp không lìa
pháp thế gian” (Phật pháp bất ly thế gian pháp). Khi các duyên sinh, khởi
hiện, thành hình dù là tâm hay vật, qua dữ kiện đó, cũng nói lên được hình ảnh
tương liên của các dữ kiện với những gì của đời thường, để mà giải thích, chỉ
dẫn, nhận thức, hầu chuyển đổi tâm ý để cho cuộc sống có nhiều an vui, tối đẹp
hơn, thay vì ôm chấp vào những gì chỉ là giả hợp và rơi vào khổ đau, do sự chấp
trước.
Trái
đất được hình thành do bởi nghiệp lực chung của tất cả mọi sinh vật cấu tạo
nên, để là môi trường sinh sống và mỗi hữu tình đều có biệt nghiệp riêng lẻ…
hiện nay, đang có vấn đề, nóng dần lên, gây nhiều thiên tai, lụt lội ở nhiều
nơi trên thế giới. Điều đó biểu hiện tâm con người ngày càng xa lìa suối nguồn
của Chân Tánh, thiếu chia sẻ, thiếu đời sống tâm linh, dù rằng cuộc sống văn
minh hơn, tiến bộ hơn, đầy đủ nhu cầu vật chất hơn v.v… Có những vấn nạn mà con
người phải đối diện, nhưng vẫn không có những đáp án cần thiết để có thể cứu
nguy cho một số người từng vùng địa phương khổ nạn, huống chi là cho toàn thể
nhân loại, cho con người trên trái đất nầy. Nếu những người thiếu bình tâm,
nhìn cuộc diện thế giới, đôi khi bị quay cuồng theo vòng xoáy do tác động muôn
đời của tham sân si, gây nên những khổ đau cho nhau và trong tận cùng của mọi
vấn nạn, chúng ta bắt gặp được hình ảnh vô thường có mặt trong tất cả các pháp.
Vẫn
là điệp khúc được lập lại, đời thật là vô thường, không có gì tồn tại mãi với
thời gian, như trong Kinh Kim Cang nói:” Phàm những gì có hình tướng đều là hư
vọng” (Phàm sở hữu tướng, giai thị hư
vọng). Đây là điều thật hiễn nhiên, rõ ràng vì mọi vật đều diễn biến,
chuyển biến liên tục, có đó mất đó.
Trong
lịch sử của nhân loại, đã bao nhiêu nền văn minh có mặt và biến mất, đã bao
nhiêu quốc gia thành hình và bị hũy hoại, đã bao nhiêu con người có mặt trên
trái đất nầy và đã ra đi, dù là Thánh nhân hay phàm tục, dù là người giàu sang
phú quí hoặc nghèo nàn, tất cả không chừa một ai. Ngay những người thân thương
của mình, ai cũng cầu mong cho được sống trường thọ, sống mạnh khoẻ, nhưng nay
thì ai còn ai mất. Ngay cả chính bản thân, cơ thể của mình, cũng không thể nào
kiểm soát được, vì đến một lúc nào đó, cơ thể bỗng nhiên đỗi tánh, gây nên bệnh
hoạn, nay đau chỗ nầy, mai nhức chỗ kia, dù chúng ta không ai mong đợi.
Một
buổi sáng soi gương, tôi ngạc nhiên khi nhìn trong gương, thấy một con người
với hình hài xa lạ xuất hiện. Có phải là tôi chăng, sau bao tháng tịnh duỡng
bệnh tình? Hay là một con người khác, vì có rất nhiều sự khác biệt …Một con
người mà nhìn thật lâu, thật kỹ, cảm thấy chán vô cùng, không có chút xíu gì để
có thể thương mến được. Ôi, cuộc đời trở nên thật đẹp, thật nhiều ý nghĩa hơn,
phải chăng? Trong đời thường, tôi vẫn ước muốn tấm lòng mang ân đức Phật được
trải rộng đến mọi người để cùng tắm mình trong mưa Pháp, để làm giảm thiểu đi
gánh nặng phong sương trên đôi vai đời xuôi người trong những ngày còn có mặt
trên thế gian nầy …
màu sắc hương tuyệt diệu
chắp tay dâng cúng Phật
ngọn gió vô tình qua
từng cánh hoa rải rác
bay đi về chốn nao
ta vói tay gom lại
chỉ còn là bài
thơ…
Đoá hồng tươi đẹp trong
cuộc đời dâng lên đức Từ Phụ, như một tấm lòng và dù gió có cuốn đi bao ước
vọng, dù thời gian có làm mờ đi bao tấm lòng, nhưng trong cõi « sơ tâm » vẫn còn muôn vạn lời nói tình
tự gom lại, kết thành những bài thơ, bài thơ của xương thịt trong nội tâm trở
về với Tánh giác.. Và dù có cảm khái khi cảm nhận rõ bốn đại : đất nước gió lửa
từ từ rời bỏ trong sắc uẩn, để hỏi lại cùng ta trong ngày tháng….
ồ hay da thịt đi đâu
ồ hay sao chỉ còn là bộ xương
may nhờ Chân tánh vẫn nương
nên chăng còn lại nụ cười dễ thương …
Dù
da thịt có mất đi, dù đất nước trong bốn đại có làm hũy hoại hình hài, tiêu hao
sức mòn những gì còn lại của cơ thể, tôi vẫn nương vào Chân Tánh để sống vui
hồn nhiên, an bình trong từng tâm niệm, để có còn lại nụ cười, dâng tặng lại
cuộc đời, vì nụ cười nầy thoát thai, sinh khởi từ những quán niệm về duyên sinh
duyên diệt. Tôi đã từng quán chiếu về vô thường của các Pháp, nhưng nay là lúc
thực nghiệm, thể nghiệm lại tất cả, không phải là những gì trừu tượng, trong tư
tưởng, trong cảm xúc với các giả thiết mông lung, nhưng là những gì cảm nhận
được trong từng ngày, từng giờ, trên từng sớ thịt biến chuyển của cơ thể mình.
Đó
là bài học sâu sắc về duyên sinh, để nhận thức đúng ý nghĩa của cuộc đời, là
những gì thấu triệt đến căn nguyên của của sự đối đải của các Pháp, tìm đến
Tánh Thể sâu thẳm của Tâm, của Thực tại mà Đại Thi Hào Nguyễn Du, người từng
đọc nhiều Kinh Phật thốt lên rằng"Nhân liễu thử tâm nhân tự độ. Si tâm
quy Phật, Phật sinh ma"(Tạm
dịch : Người tự biết lòng mình thì người tự cứu. Si tâm quy Phật, Phật sinh ma)
và để rồi, nhận ra được:”"Tài tri vô tự thị chân kinh"(Tạm dịch: Mới biết rằng không có chữ là chân
kinh).
Chân Kinh là vô tự, vì đó là sự
sống. Cuộc sống có mặt khi con người chào đời và cuộc sống sẽ chuyển hoá, khi
con người đối diện đến cái Chết, đó là con đường đi chắc chắn, tất yếu của mọi
sinh thể trên trần gian nầy. Sống đề Chết và Chết để Sống. Có thể nói đó là
quán niệm về cái Chết để cuộc sống có ý nghĩa đẹp hơn, vì không còn gì để lưu
luyến, chấp thủ, mở rộng tâm cho hồn gió lồng lộng trong từng tâm thức, cho
những nốt nhạc cuộc đời là diệu hương thanh khiết, cho những hướng tâm là hạt
cơm thơm ngát trời Hương tích, cho vô luợng cõi Phật trụ trong mỗi hạt vi trần
và vươn cao trên phương cao rộng, do sức nguyện ra đi. Người hành giả phải là
người mở tâm, mở mắt sâu rộng để nhìn rõ con đường đi..
màu
xanh cỏ thấm vai
hạt
sương vô tình rớt
suơng
mai bẻn lẽn cười
nhìn
nhau, màu sương khói
hồn
nhiên, nhật nguyệt vui
thường
mở tâm nhìn lại
từng
tràng thơ tuôn rơi…
Chiến
tranh đang tràn lan khắp mọi nơi, bao khổ cảnh đang thành hình dày xéo lên thân
phận con người, muôn loài trên quả hành tinh xanh nầy. Giải pháp nào cho những
nguy cơ có thể hũy diệt toàn thể nhân loại khi lửa tham sân si luôn luôn hừng
cháy?
Đọc
tin tức, được biết có một số quốc gia mà Bộ Giáo Dục đã chấp thuận cho áp dụng
Thiền trong những lớp học, thật là một sự vui mừng, vì phải chăng, họ nhìn được
căn nguyên của vấn nạn của con người. Chúng ta tha thiết mong mỏi rằng, nếu có
thể, thì “ Năm Giới Chánh Niệm” của đạo Phật, được Thầy Nhất Hạnh biên soạn lại
từ Năm Giới Cấm trong đạo Phật, cũng được cho phép tất cả học sinh ở khắp mọi
nơi được học, từ lớp nhỏ đến lớp cao hơn, vì đây là ý nghĩa của cuộc sống, để
chuyển hoá nội tâm, xây dựng con người an lạc, nhân bản và xây dựng xã hội được
thanh bình, giảm thiếu những khổ đau, bất hạnh .. từ tinh thần đến vật chất,
đóng góp cho nền văn minh của nhân loại, đó là:
Ý thức được những khổ đau do sự sát hại gây ra, con xin
học theo hạnh đại bi để bảo vệ sự sống của mọi người và mọi loài. Con nguyện sẽ
không giết hại sinh mạng, không tán thành sự giết chóc và không để kẻ khác giết
hại, dù là trong tâm tưởng hay trong cách sống hàng ngày của con.
Ý thức được những khổ đau do lường gạt, trộm cướp và
bất công xã hội gây ra, con xin học theo hạnh đại từ để đem niềm vui sống và an
lạc cho mọi người và mọi loài, để chia xẻ thì giờ, năng lực và tài vật của con
với những kẻ đang thật sự thiếu thốn. Con nguyện không lấy làm tư hữu bất cứ
một của cải nào không phải do mình tạo ra. Con nguyện tôn trọng quyền tư hữu của
kẻ khác, nhưng cũng nguyện ngăn ngừa kẻ khác không cho họ tích trữ và làm giàu
một cách bất lương trên sự đau khổ của con người và của muôn loại.
Ý thức được
những khổ đau do thói tà dâm gây ra, con xin học theo tinh thần trách nhiệm để
giúp bảo vệ tiết hạnh và sự an toàn của mọi người và mọi gia đình trong xã hội.
Con nguyện không ăn nằm với những người không phải là vợ hay chồng của con. Con
ý thức được rằng những hành động bất chánh sẽ gây ra những đau khổ cho kẻ khác
và cho chính con. Con biết muốn bảo vệ hạnh phúc của mình và của kẻ khác thì
phải biết tôn trọng những cam kết của mình và của kẻ khác. Con sẽ làm mọi cách
có thể để bảo vệ trẻ em, không cho nạn tà dâm tiếp tục gây nên sự đổ vỡ của các
gia đình và của đời sống đôi lứa.
Ý thức được những khổ đau do lời nói thiếu chánh niệm
gây ra, con xin học theo hạnh ái ngữ và lắng nghe để dâng tặng niềm vui cho
người và làm vơi bớt khổ đau của người. Biết rằng lời nói có thể đem lại hạnh
phúc hoặc khổ đau cho người, con nguyện chỉ nói những lời có thể gây thêm niềm
tự tin, an vui và hy vọng, những lời chân thật có giá trị xây dựng sự hiểu biết
và hòa giải. Con nguyện không nói những điều sai với sự thật, không nói những
lời gây chia rẽ và căm thù. Con nguyện không loan truyền những tin mà con không
biết chắc là có thật, không phê bình và lên án những điều con không biết chắc.
Con nguyện không nói những điều có thể tạo nên sự bất hòa trong gia đình và
đoàn thể, những điều có thể làm tan vỡ gia đình và đoàn thể.
Nguyện cầu xin tất cả những tôn giáo lớn của nhân loại,
hãy đem những tinh túy, tinh hoa của đạo trên tinh thần hoà đồng, vị tha, giải
thoát, ban vui cứu khổ … của tôn giáo đích thực, để giúp cho loài người chuyển
hoá và giải thoát, vượt qua những vấn nạn do tham sân si, để đem lại Thanh bình
và Hạnh phúc chân thực.
Cầu xin cho Giáo Pháp của đức Từ Phụ tràn lan khắp mọi
nơi chốn, để giọt nước cành dương tưới tắt bao ngọn lửa hận thù, đau khổ, bất
hạnh của loài người, để cho muôn loài đều sống chan hoà trong Hạnh Phúc, trong
đó có chúng ta và bao nhiêu thế hệ sau nầy…
đi vào sương
gió, tình trong gọi là
nắng rơi vạn
nẻo sơn hà
bước chân thưở
đó vẫn còn thong dong
tay mừng giữ
lấy bàn tay
chép kinh vào
chỗ chẳng phai bụi đời
một mai, nắng
rọi chân kinh
lời thơ còn đó, giữ đời cùng nhau
No comments :
Post a Comment