
Phần III: Sự Truyền Bá Hồi Giáo Xuyên Qua Người Thổ Nhĩ Kỳ (840 - 1206 CE)
14. Sự Thành Lập Hai Quốc Gia Phật Giáo Thổ Nhĩ Kỳ Đầu
Tiên
Sự Cải Đạo của Bộ Lạc Qarakhanids
Sang Hồi Giáo
Trong thời gian những năm 930s, Nasr bin Mansur, một thành viên
nổi bật của hoàng gia Samanid đào ngũ sang đế chế Western Qarakhanids và được
nhậm chức như thống đốc của Artuch,
một vùng nhỏ ở phía bắc của Kashgar. Ông ta rõ ràng đã cố gắng xâm nhập vào phía sau phòng tuyến Qarakhanid để có điều kiện mở rộng thêm đế quốc Samanid. Là một tín hữu Hồi giáo, Samanid ra lệnh cho một nhà thờ Hồi giáo đầu tiên được xây dựng ở Artuch tại Tarim Basin. Khi Satuq, cháu
trai của Oghulchaq- nhà lãnh đạo Western Qarakhanid đến thăm khu vực này, ông đã phát triển sự thích thú trong tôn giáo mới và rồi cải đạo.
Theo sử liệu Hồi giáo, khi Satuq cố gắng để thuyết phục
chú của mình thay đổi tôn giáo, sau đó bị kháng cự và dẫn đến một cuộc đụng độ kéo dài. Người cháu trai cuối cùng lật đổ chú của mình và tự xưng Satuq Bughra
Khan. Với tuyên ngôn Hồi giáo sunni là một quốc giáo, người Western Qarakhanids thuộc Kashgar đã trở
thành người đầu tiên của bộ lạc Thổ Nhĩ Kỳ chính thức chấp nhận tín ngưỡng Hồi giáo. Sự kiện này xảy ra vào những năm cuối thập niên 930.
Phân
Tích Động Cơ Đối Với Việc Cải Đạo
Mặc dù lòng hăng say đối với đạo có thể đã thúc đẩy hành động của Satuq, chắc chắn ông ta còn có thêm một lý do tham vọng
quyền lực. Để đạt
được mục tiêu cai
trị Qarakhanids, ông ta liên minh với người xâm nhập Samanid, người này cũng có một mục tiêu tương tự. Để đạt được mục tiêu mà ông ta tin
tưởng, Satuq
hẳn cần phải áp dụng
một chiến lược.
Lực lượng Samanids Iran đã theo tục quán của Abbasid Ả Rập
về việc đối xử với các bộ lạc gốc Thổ Nhĩ Kỳ như nô lệ và cưỡng ép các chiến
binh của họ vào quân đội của mình. Mặc dù đế chế Samanids không có khoan dung đối với các tôn giáo
khác, họ vẫn cung cấp sự tự
do cho các nô lệ này trên danh nghĩa nếu họ cải sang đạo Hồi. Hơn một ngàn người Qarakhanids sống trong
lãnh thổ Samanid đã
thay đổi tôn giáo theo cách này. Nếu Satuq
tự quy phục mình và
những người của ông ta theo
ông Hồi giáo, ông ta sẽ dễ dàng đạt được sự tin tưởng của nhà lãnh đạo Samanids và được niêm dấu trong một một liên minh quân sự.
Hơn nữa, nếu Satuq
có tham vọng của
riêng mình để xoay hướng thiệt hại lãnh thổ West Qarakhanid và đưa người Thổ Nhĩ Kỳ vào trong quyền lực khu vực, bước di chuyển của ông ta sẽ được thuận lợi qua việc thống nhất người dân của mình xung quanh một tôn giáo mới. Đây là mô
hình thời gian thử nghiệm trước Tây Tạng, Đông
Turk, và những thành công của người Duy Ngô
Nhĩ. Sự kết hợp của Phật giáo và Shaman giáo đã không cung cấp sự ủng hộ trợ siêu nhiên cho người chú của ông ta để giữ quyền
kiểm soát những vùng đất của ông ta khắp vùng Tianshan Mountains, nhưng khi với Hồi giáo ở phía sau, Samanids đã thành công trong việc đạt được chiến thắng. Sự lựa chọn tôn giáo mới là rõ ràng như vậy.
Những bộ tộc Duy Ngô Nhĩ Qocho bấy giờ đang phát
triển mạnh nhờ sự nâng đỡ của Phật giáo và các lãnh
chúa của chi nhánh phía bắc con đường Tơ Lụa xuyên qua lưu vực Tarim Basin. Người anh em chủng tộc của họ, người Yugurs Vàng, cũng là Phật tử mạnh mẽ, đã kiểm soát vùng Gansu Corridor nơi mà sau khi các chi tộc phía Bắc và phía Nam đã hợp nhau tại Đôn
Hoàng, và con đường Tơ Lụa hướng vào Trung
Quốc. Để tập hợp các bộ lạc
Turkic đằng sau
tham vọng của mình, tách rời người Duy Ngô Nhĩ, Satuq cần một tôn giáo không
chỉ khác biệt từ Phật giáo. Ông cần tôn giáo mà sẽ thừa nhận ông ta tái mở lại chi nhánh thay thế phía Nam của tuyến đường này và thay đổi trọng tâm của sự kiểm soát thương mại từ hướng đông đến các khu vực hướng tây.
Khi những bến
ga phía tây của con đường Tơ Lụa tại Sogdia nằm trong tay của Hồi giáo, kế hoạch của Satuq dường như là để chinh phục Sogdia.
rồi kiểm soát hướng đông từ Kashgar,
ông ta đã có thể sử dụng Hồi giáo để tạo nên một sự thống nhất văn hóa cùng bộ lạc phía Nam của tuyến đường này và đi qua Gansu Corridor, với chính mình là người bảo vệ và lãnh chúa. Đúng ngay lúc người Duy Ngô Nhĩ đã sử dụng ngọn cờ Phật giáo để giành chiến thắng và củng cố sự kiểm
soát của họ trên chi nhánh phía bắc Tarim của con đường Tơ Lụa, Satuq hiển nhiên mong ước hoàn thành tương tự đối với lực lượng Qarakhanids với bộ lạc phía Nam dưới ngọn cờ của Hồi giáo. Tuy nhiên, đầu tiên, để tập hợp các dân tộc gốc Thổ Nhĩ Kỳ đứng sau lưng mình, ông ta cầu khẩn ngọn núi thiêng liêng của người Thổ Nhĩ Kỳ biến đổi lợi thế siêu nhiên về phe của mình.
Củng Cố Quốc Gia Hồi Giáo Qarakhanid
Năm 942, Satuq
Bughra Khan, với
sự giúp đỡ của các đồng minh Samanid
của mình, đã cố gắng chinh phục Đông Qarakhanids và giành
quyền kiểm soát Balasaghun. Không thành công, ông ta bèn trở lại chống Samanids, giúp đỡ các nhóm đối lập địa
phương để làm suy yếu quyền lực của họ tại Sogdia. Điều này
đã chứng tỏ rằng tham vọng chính trị nặng
hơn bất kỳ cảm xúc nào mà ông ta đã có đối với quan hệ tôn giáo với những người Hồi giáo đồng nghiệp của mình.
Trong những thập niên kế tiếp, những người thừa kế Satuq không chỉ giành được Balasaghun
và tái thống nhất Qarakhanids, nhưng cũng chiếm Samarkand và Bukhara từ đế chế Samanids. Với tư cách là
những lãnh chúa và những người bảo vệ ngọn núi linh thiêng
của người Thổ Nhĩ Kỳ, họ nhân danh qaghan vào cuối thế kỷ đó. Bấy giờ họ đã có thể chuyển sự chú ý của mình tới mục tiêu chính, khu phía Nam Tarim của con đường Tơ Lụa.
Sự Vượt Bậc của Triều Đại Ghaznavids và
Sự Sụp Đổ
của Đế Chế Samanids
Năm 962, Alptigin, lãnh tụ quân đội Thổ Nhĩ Kỳ nô lệ dưới quyền Samanid đã giành
được danh nghĩa tự do của mình bằng cách
chuyển sang giáo phái Hồi giáo Sunni, ông ta đã chiếm Ghazna từ những người thầy của mình-lãnh thổ này thuộc đông nam Afghanistan ngày nay. Con rễ của ông ta, Sabuktigin (r. 976-997), đã lập nên ba triều đại
tự trị Ghaznavid Dynasty (976-1186), và chỉ trung thành với đế chế Abbasid. Nhà nước của ông ta là quốc gia Thổ Nhĩ Kỳ Hồi giáo thứ hai phát triển ở Trung Á. Ông ta chinh phục Kabul Valley từ nhà cai trị phái Hindu Shahi là Jayapala (r. 964-1001), và đưa người Hindu Shahis trở về Gandhara và Oddiyana,
và mở rộng quyền cai trị của mình đến tận vùng đông bắc Iran. Ông cũng đã xâm
chiếm Sindh từ Mukran (Baluchistan) và
sáp nhập một số vùng
phía tây của nó.
Lực lượng Samanid Ba Tư tiếp tục suy giảm quyền lực và cuối cùng đã bị lật đổ vào năm 999. Những chiến binh nô lệ gốc Thổ Nhĩ Kỳ trong quân dịch của họ đã hướng đến những
phương cách riêng của dân tộc mình và đã giúp lực lượng Ghaznavids và
Qarakhanids hạ bệ họ. Con trai thừa kế của Sabuktigin là vua Mahmud của
Ghazni (r. 998-1030) đã phân chia những gì còn lại của các vùng đất Samanid tại Sogdia và Bactria
với đế chế Qarakhanid Qaghan. Ông ta cũng đã chiếm Khwarazm - hiện nay là vùng tây bắcTurkmenistan và miền tây Uzbekistan - và hầu hết lãnh thổ Iran.
Mặc dù là người Thổ Nhĩ Kỳ, Mahmud tôn vinh
đế chế Iranian Sassanid và bảo trợ truyền thống văn hóa của
nó, như các đế chế Samanids trước ông. Ông ta đã triệu tập các học giả và
nhà văn Ba Tư được tuyển chọn từ Khwarazm đến Ghazna, ví dụ, Abu Raihan Muhammad
ibn-I-Ahmad al-Biruni
(973-1048) phục vụ cho ông ta như là
chiêm tinh gia của triều đình. Ông ta khuyến khích việc sử dụng ngôn ngữ Ba
Tư ở bất cứ nơi nào mà ông ta chinh phục và chắc chắn ông ta đã cảm kích mô típ Sassanid của người Iran đối với sự miêu tả về các hành tinh và các dấu hiệu của hoàng
đạo trên các bức tường của
tu viện Subahar mà cha của ông đã tìm thấy
tại Kabul.
Như thế, mặc dù những vương quốc Hồi giáo gốc Thổ Nhĩ Kỳ bấy giờ kiểm soát Sogdia và Bactria lần đầu tiên
trong lịch sử, nhịp điệu của mỗi vương quốc thì khác nhau. Các đế chế Qarakhanids là những người bảo hộ truyền thốngThổ
Nhĩ Kỳ, trong khi đế chế Ghaznavids ủng hộ văn hóa của Iran.
Các nhà lãnh đạo trước đây đã tự nguyện cải sang Hồi giáo chủ yếu vì đạt được lợi ích kinh tế và chính trị, trong khi những người
sau này để đạt
được tự do
tương đối như những lãnh tụ quân sự nô lệ trong việc phục vụ một
sự cai trị của Hồi giáo nước ngoài. Mỗi đế chế truyền bá Hồi giáo bên kia Tây Turkistan trong quá trình mở rộng quân sự của họ - đế chế Qarakhanids đến những vùng của Đông Turkistan, trong khi đế chế Ghaznavids đến phía bắc Ấn Độ. Chúng ta hãy kiểm tra động
cơ của họ để
đánh giá có phải những nỗ lực của họ là một phần của một cuộc thánh chiến thực sự chống lại
các tôn giáo khác hay chỉ là một cuộc
thánh chiến danh nghĩa, nhưng trên thực tế, có nhiều bản chất chính trị và kinh tế hơn .
No comments :
Post a Comment