Con tuấn mã phi như mây gió, nó chẳng mơ về quá khứ, bởi những con sóng đằng sau nó xưa nay không thuộc về nó, nó cũng chẳng nghĩ gì về tương lai, bởi nó không hiểu tương lai là thế nào. Dù con sóng bạc nhấp nhô, dù bãi cãi mịn màng êm ả, dù tiếng sóng vỗ bờ êm ái...nó vẫn cứ phi, như một định nghiệp không có nơi dừng và nơi đến, bởi vì tất cả là huyễn mộng...và nó cứ phi nhanh mà không cần nhìn về quá khứ hay tương lai để làm gì cả...
No comments :
Post a Comment