Sunday, December 16, 2012

Nỗi Buồn Năm Tháng

Tâm Phương

Khi chợt nhớ về quê hương
Lòng bồi hồi xao xuyến
Nhớ từng hạt mưa bay lưa thưa
Chiều đông
Khói  lang thang trên bếp nhà ai xiêu vẹo
Rồi, Từng giọt nắng xanh réo gọi
Xuân về…
Tuổi thơ
Giấc mộng hoang sơ
Với  cánh bướm, chuồn chuồn… bè bạn đùa vui
Bên con sông bốn mùa, bèo nước bập bềnh tha thiết



Hờn đau vì nỗi xa quê
Vì thời gian hoang tiêu
Hạnh phúc cầm tay bỗng bay mất…
Một sớm lạnh bên kia bờ quê hương
Nỗi đau của một kiếp người
Chợt hiện về như quỷ ma réo gọi...

Sau cơn khắc khoải
Ta hồi tưởng  lại những buồn vui…năm tháng còn khờ dại
Ta đã mất quê hương
Khi ta còn sống trên quê hương của mình
Bụi hồng trần đã chia cắt tình bạn chung trường chung lớp
Nhạt nhòa xa lắc xa lơ..

Hôm nay nghìn trùng cách xa
Nửa vòng trái đất
Bạn bè giờ ai cũng nhớ đến ta
Cuộc đời thật lạ!
Không hiểu vì sao và vì sao(?)

Có gì để ta đau ta nhớ?
Có gì để luyến tiếc ngày xưa
Ngày nay ta không hề cô đơn trên vạn dặm đất trời
Nhưng ngày xưa ta đã cô đơn ngay giữa lòng quê hương yêu dấu
Đời nào ai hiểu thấu?
Hỡi nỗi buồn vu vơ kia sao không tan biến?
Hít thở ra vào
Ta quán niệm
Mình vẫn đang còn sống trên quê hương
Và bạn bè trở nên xa lạ
Không ai còn biết đến ta
Cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay
….
Niềm đau chợt tan
Như mây hè đầu núi
Nỗi buồn kia không còn hiện hữu
Từng mảng tuyết bay
Trong nắng mai theo tiếng kinh cầu.

No comments :

Post a Comment

BUDDHISM AND MAGAZINES/TODAY NEWS