Những Con Đường Là Hoa
Kinh Tâm
“Mẹ già mãi ngủ yên
Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không
Cho hư không buông bàn tay”
Sáng nay những cơn mưa Sài Gòn (em) bất chợt tạnh, từ vòm khung cửa
nhìn ra, trời nhẹ tênh như đám mây trắng ùa về, mọi con phố ngát thơm
mùa hạ. Nắng hú lên, bao giọt sương còn đọng vẫn men theo cơn gió vội
tan dần vào hư không.
Chuông chùa cứ nhẹ đưa mùi hoa sứ trắng về với
màu áo nâu thắm thiết sân chùa. Bao bước chân tịnh lạc dẫm lên đồi cỏ
non, con chim khuyên như muốn cười để tiễn ánh bình minh về chốn cũ. Đèo
theo chiếc xe ‘Avatar’(Bóng không), tôi đi về hướng đường Phổ Quang,
bỗng một phiến lá cuộn tròn rơi xuống trên những người rộn ràng bước qua
nhưng tôi thì vô tư lặng lẽ nhìn từng đóa hoa Bằng lăng nở tím khắp
chân trời hửng sáng. Tôi mặc kệ đường xá chật chội và ùn tắt, mọi chiếc
xe đạp, Honda, Vespa qua lại như muốn khóc cho cõi đời mênh mông, nín
thở oa ào.
“Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không”
Mưa khô, nắng bắt đầu đan xen vào kẻ lá, phút bình yên lại trở về cho
tôi ngắm rừng phượng vàng, khúc quanh của công viên Hoàng Văn Thụ là
đường Trường sơn, ngã bảy Cộng Hòa. Dường như cuộc sống ai cũng vội vàng
tấp nập đi cho lẹ, mau đến điểm cần tới nên ngày hôm nay Sài Gòn tưởng
chừng như rất bận rộn và thời gian như muốn tăm tối. Không có mấy khi ai
đó ngồi với em, thầm thì và bước nhẹ cùng em cho trăm nhớ ngàn thương,
một thời áo trắng, ba gác, ghi đông rực rỡ màu hoa nở, cờ bay.
“Đàn bò tìm dòng sông
Nhưng dòng nước cạn khô”
Ôi! Những đường hoa mà nơi ấy người người ngủ quên, làn khói, tiếng còi
inh ỏi vang, bụi mờ tỏa ngàn nơi. Cho đến một bông hoa ven đường mà
người lãng quên, ta khóc than. Thôi vậy em, em hãy nở sắc thêm hương và
mỉm cười tự nhiên để đời em và ta sẽ chờ nhau một chốn dư hương. Có ngày
nào đó Sài Gòn cũng đi vào kỳ hoại hương (không còn hương xưa) và từng
bóng cây xanh, đồng nội ngoại ô sẽ nhường lại cho cao ốc mọc san sát,
lấn lối em đi. Như với quỹ thời gian hiện nay không cho phép con người
tự dừng lại với chính mình mà cứ đi tới một cách vội vàng như muốn quên
đi những cảm nhận sự sống đang tiếp diễn chung quanh. Bởi chính sáng nay
tôi đã nhìn thấy tương lai của một Hòn ngọc Viễn Đông thời đại đã viễn
xứ.
“Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình”
Một buổi sáng cơn mưa vừa câm lại, để cho gió bụi về trên những con
đường là hoa, tôi vẫn chờ đợi tiếng nói được cất lên từ những con người
tiên tri bóng không. Thân dáng cổ thụ đìu hiu nơi thoáng phố. Một cách
nhìn về cuộc sống để có được chất liệu sống thênh thang và bao sự hiện
hữu của sự tạo hóa dần xa tầm tay. Có những con đường hoa…tôi vừa thấy
sáng nay!
Kinh Tâm
No comments :
Post a Comment