
Hờn trách chi ta
Như vừng mây phiêu diêu nào ước hẹn
Đuổi bóng vờn trăng vô tận vòng bay
Hừng đông, chào mùa xuân
Ta lung linh với nắng thủy tinh vàng óng ả, lượn trên khu vườn xanh mùa mới
Nhớ thuở giao hoang đất trời, cùng nước non trùng khơi hội tụ
Hình hài bạc mệnh của ta là chứng tích bản tình ca của mẹ cha
Khúc giao hưởng của thiên hà ôm choàng sự sống
Nồng ấm thuở khai sinh, ta và bình minh là nhất thể
…Chợt, một chiều sương buốt giá, ta la đà theo gió heo may thẩn thờ bên chân trời tím ngát
Trên những mỏm đá lạnh lùng chơi vơi, xanh ngắt màu thời gian hoang dại
Hồn ta tê tái với những tia sét gầm rú kinh hoàng, núi sông choàng màu ảm đạm
Bạch vân ta tan thành những dải lụa đen màu hờn dỗi
Giọt lệ buồn chảy xuống lòng sông suối cạn, mơ hồ thời gian lạc loài hốt hoảng
Một kiếp phù vân
Nổi trôi theo bầu trời tang thương giông bão hú…
Một hôm
Chân trời xưa rì rào lời cố quận, góc đời xưa chói lọi những mảnh phù vân
Bóng ai kia xanh, vàng , đỏ… thắm, bước ra từ lò nung với tên kiêu hãnh
Đầy đủ hào danh, vênh vang chiếm một góc chân trời
Họ không nhận ra ta là ai
Gậm nhấm nỗi hờn dấu vào lòng tuế nguyệt
Như kẻ cô kháck bị lưu đày với thú đau thương phiêu bạt
Khi giọt nước mắt đã cạn khô
Là lúc những cành cây nhô những chồi non thân thiết
Cơn gió vô tình mơn man, những hạt sương đêm ấp ủ
Biến ta thành nàng phù vân quyến rũ
Với áo màu thiên thanh, trắng muốt tinh khôi trong bầu trời cao bát ngát
Ngày hồ hởi khoe sắc, đêm thì thào cùng trăng sao dịu vợi
Rong ruỗi non ngàn tìm về chốn ấy, mong sánh bước chân trời cùng cố tri một thời cách biệt
Bùm!
Những áng phù vân xưa với nhiều màu sắc huy hoàng chói lọi kia
Bỗng tan tành thành những cụm mây đen run rủi
Trời gầm, giông tố gọi hồn kia nhập thể
Ôi, vô thường sát na biến hiện
Rót xuống đời tàn phai ngỡ ngàng như miên viễn, phù vân đổi thay theo sắc danh bọt bèo huyền hão
Ai cũng lảo đão lăn quay theo bốn mùa mưa nắng
Sinh diệt vẫy vùng trong chớp sáng chiều đông
Đâu đây vinh hoa thắng bại…một thuở kiêu kỳ
Màu thời gian sinh diệt tức thì
Thân phù vân, danh sắc hư vân
Trong chân trời phù hư
Biết ta và kia là mộng huyễn
Thì xin thôi nuối tiếc giận hờn… chi
Ở sắc màu nào, cũng chỉ xin làm mảnh phù vân ngọt dịu
Nhỏ xuống cho đời những giọt nước yêu thương.
No comments :
Post a Comment