Vĩnh Hảo
Những hoa hồng
hôm qua nở đẹp dưới nắng buổi đầu thu, nay đã rụng xuống
sân, vẽ thành một khoanh nhỏ lốm đốm những cánh hoa teo
rút, đỏ tía. Lá vàng từ cây kiểng vườn nhà kế bên cũng
lác đác rải xuống vườn này. Trời không gió, nhưng lạnh.
Qua khung kiếng cửa sổ hướng về vườn trước, thấp thoáng
có bóng người bộ hành băng ngang, khoác áo dày, dẫm trên
lá xào xạc. Ngập trên bãi cỏ và lối đi là lá phong,
nhiều màu, từ vàng nhạt đến đỏ sẫm. Nhìn từ xa, chỉ thấy
một thảm lá dầy, thỉnh thoảng giao động như những đợt
sóng nhỏ gợn nhẹ trên mặt đại dương chóa ánh mặt trời.
Thảm lá ấy sẽ
được trải khắp vườn trước như thế cho đến cuối tuần, khi
những người làm vườn mang máy thổi và dụng cụ hốt rác
đến. Chẳng biết nên buồn hay vui khi lá vàng được dọn
sạch, trả lại cho khu vườn vẻ ngăn nắp, sạch sẽ cố hữu,
như mọi người mong đợi.
Hoa trên cành,
lá trên cây, người trên đời, khi rơi ngã xuống, mang
theo sinh khí và cái đẹp xuống lòng đất. Những cánh hoa
phai và những chiếc lá vàng nhiều sắc màu, cũng chỉ
trong một thời gian ngắn đã trở thành rác rến.
Trên
thực tế, mỹ quan chẳng qua cũng chỉ là một thoáng lãng
mạn của những kẻ dị cảm, đa tình, không thắng nổi cái
ngăn nắp trật tự và vệ sinh chung của đời sống xã hội.
“Con nai
vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô.”
Nai có thích lá vàng không thì không biết. Người thì hầu
như đa số thích ngắm lá vàng mùa thu, còn trên cành hay
rụng đầy mặt đất. Người cũng thích dẫm lên lá khô, lắng
nghe tiếng lào xào vui tai. Có khi hứng thú nằm lăn trên
thảm lá, đùa giỡn với nhau, hoặc chỉ một mình, nằm im,
lặng ngắm những cánh chim bay ngang trời thu tịch mịch,
và lắng nghe tiếng gió rung đưa những hàng cây trơ trụi.
Nhưng đó chỉ là
những phút nhàn tản, nghỉ ngơi, muốn tận hưởng vẻ đẹp
của thiên nhiên nơi bãi cỏ, công viên, bìa rừng… còn ở
nhà, sân trước hay vườn sau, lá vàng khô là rác rến, cần
phải hốt dọn.
Thực tế của đời
sống trong tương quan xã hội là như thế. Những gì đã
rơi, tàn, phai, héo úa, không còn dính vào thân, không
còn là sở hữu của ai, hoặc không ai muốn sở hữu… đều là
rác.
Tóc huyền ai
thơm, tung bay những chiều lộng gió, rời khỏi mái đầu
ấy, một sợi hay một nhúm, trên đất hay trong thức ăn, sẽ
không còn là chủ đề cho một câu thơ lãng mạn.
Rác. Rác. Rác.
Nhìn đâu cũng thấy rác là đặt chân nơi cánh cửa của
chánh kiến, phân biệt chánh-tà, thiện-ác. Rác là những
gì đã được sinh ra, tạo ra, mà không duy trì được trạng
thái nguyên thủy của chúng, hoặc không cần thiết dùng
đến nữa. Nhân nơi rác mà thấy cái tướng hoại diệt. Không
có sinh thì không có diệt. Không có diệt thì không có
rác. Cho nên việc quét rác, dọn dẹp là việc trường kỳ
không bao giờ dứt, của người phu chuyên nghiệp đối với
vệ sinh chung, của mỗi người đối với nơi trú ẩn sinh
sống của mình, và nhất là những người mang hạnh nguyện
quét lá, lau chùi, nơi già-lam tịnh địa.
Quét dọn rác
rến, lau chùi bụi bặm là hiện tướng, cũng là hiện tượng,
của việc trau luyện nội tâm, tịnh hóa ý niệm.
“Thời
thời thường phất thức, vật sử nhạ trần ai.” Lau chùi
trong từng giây phút, từng niệm, đừng để bụi rác bám vào.
Mỗi ý niệm khởi sinh, rồi tan biến đi, đều trở thành rác.
Dù là ý niệm tốt hay xấu, cũng đều là rác.
Trong thiền
quán, dùng niệm sau để xua đuổi hoặc quan sát niệm trước
thì cũng giống như dùng chổi mà quét rác. Niệm trước là
rác, niệm sau là chổi. Niệm trước vừa sinh, đã diệt, trở
thành rác. Niệm sau mới vừa làm chổi, đã trở thành rác,
để rồi bị cái niệm sau đó nữa, quét đi. Rác, chổi, rác,
chổi, rác, chổi… Chổi, rác, chổi, rác, chổi, rác… Cứ thế
mà thực tập, người quét rác dần tiến đến trạng thái
không còn rác phát sinh: vô niệm. Rác không sinh thì
chổi cũng không sinh. Không rác thì cần gì chổi. Có rác
nên có chổi. Nhưng nếu tự thân rác vốn đã là chổi thì tự
thân chổi cũng vốn là rác. Cây chổi cùn, không dùng được
nữa, dù còn rác hay hết rác, thì chổi đó cũng đã là rác.
Tiêu đích cuối cùng của việc quét rác là ở chỗ không
còn rác; nhưng tâm thái và hành vi thượng thừa của sự
nghiệp quét rác chính là lúc có thể vất đi cái chổi.
Không dũng mãnh vất đi cái chổi thì muôn đời, dù khổ
nhọc công phu đến đâu, vẫn cứ là rác.
Chổi.
Chổi.
Chổi. Nhìn đâu cũng thấy chổi là đặt chân nơi cảnh giới
diệu dụng của phương tiện. Nơi ấy, nhìn đâu cũng thấy
Phật Pháp; đặt tay vào phương tiện nào, phương tiện ấy
trở thành Phật Pháp. Không thấy được công dụng của chổi
thì không thấy Phật Pháp. Không thấy được mục tiêu của
chổi, lập tức biến chổi thành rác, không cần chờ cho
chổi hư hoại, cùn mòn. Thấy được mục tiêu của chổi thì
có thể dùng bất cứ vật dụng nào để quét dọn rác và bụi
bặm, không nhất thiết phải là chổi.
Chân lý không
thể được diễn đạt rốt ráo bằng ngôn ngữ văn tự. Nói,
diễn tả, là để hiển bày chân lý, giống như dùng chổi mà
quét rác. Xua quét đi tất cả những gì không phải sự thật
để hiển bày sự thật. Ở nơi chốn không còn gì để quét,
không còn gì để lau chùi được nữa, mới là cái chỗ tột
cùng của việc lau quét, chứ không phải ở nơi bụi rác,
cũng không phải ở nơi khăn lau và cây chổi.
Không thể nhân
danh chân lý tối thượng để tổn hại kẻ khác, dù bằng ngôn
ngữ của chánh pháp, huống hồ là ngôn ngữ thế tục, phi
pháp. “Pháp thượng ưng xả, hà huống phi pháp.”
Phật Pháp cũng chỉ là phương tiện, là chổi để quét, và
cũng là rác cần dọn đi.
Với cái tâm bất
chánh thì dù có dùng ngôn ngữ của chánh pháp, nhân danh
mục tiêu tối hậu của chánh pháp, vẫn cứ là những manh
động của tà kiến, của tà nhân. Chánh pháp cần được tuyên
dương và truyền bá là do có thể nương nơi đó mà thấu đạt
sự thật. Nhờ sự thật mà sống an lạc và hạnh phúc, giác
ngộ và giải thoát. Cho nên, nếu vì chánh pháp mà thương
tổn, tác hại đến người khác, thì chẳng khác gì phỉ báng
chánh pháp. Đó là dấu hiệu của cây chổi chưa kịp quét
rác mà đã trở nên mục rữa như rác rưởi.
Từ mục đích tối
hậu là hiển bày chân lý, chúng ta vẽ nên những lý tưởng,
vận động những phong trào, dựng nên những tổ chức. Những
thứ ấy, nếu cố gắng gìn giữ, bảo vệ, điều hướng một cách
khéo léo, có thể phần nào tương hợp với mục đích tối hậu
kia, ít ra cũng lợi mình lợi người trong một thời gian
hay hoàn cảnh nào đó. Ngược lại, sẽ dẫn đến một kết quả
tệ hại, xa vời, chẳng một chút dính nhập đến mục tiêu
nhắm đến. Lý tưởng, phong trào, tổ chức… là những phương
tiện, nhưng thường khi lại trở thành cứu cánh để tôn thờ,
bảo vệ, rồi từ “cứu cánh ảo” ấy, tranh thủ những địa vị
và danh vọng hão huyền, đến nỗi có thể vì chúng mà đánh
mất lương tri, làm bạn với kẻ ác, sẵn sàng làm điều ác,
biến lý tưởng, phong trào, tổ chức của mình thành đống
rác uế nhiễm mà không tự biết.
Kẻ thượng trí
là người có thể tạo nên tất cả mà cũng sẵn sàng vất bỏ
tất cả. Không thấy được sự giả lập của phương tiện thì
muôn kiếp chỉ lẩn quẩn trong đống rác trần gian.
Gió. Gió. Gió.
Gió động hay lá động? Từng cơn gió lùa qua làm chao động
mặt lá. Thỉnh thoảng có cơn gió xoáy, cuốn xoay những
chiếc lá vàng đưa lên cao, dẫn đi xa, rồi thả chúng rơi
rụng dần nơi góc vườn. Có gió hay lá nào động đâu! Chỉ
là vọng động của tâm. Thiền sư Huệ Năng đã từng nêu ý đó.
Những gì bạn
nói, những gì tôi nói, đều là rác cả. Chẳng có lời nào
có thể ở mãi với đời; bởi vì âm thanh, ngôn ngữ, cũng
đều là tướng của vô thường, hoại diệt. Chỉ ở cảnh giới
bất động của tâm, khi mà con đường ngôn ngữ tuyệt dứt,
mới hiện bày một thế giới cao rộng bao la; nơi đó, không
có bụi rác, không có chổi, không có gió. Ngôn ngữ đạo,
đoạn. Tâm hành xứ, diệt. Nơi đó, là niềm tịch lặng
thâm sâu không bờ mé, là chỗ mà cả ý và lời đều không
thể chạm đến được.
California,
15 tháng 11 năm 2007.
No comments :
Post a Comment