Trăng hạ huyền chếch trên đầu ngọn thông cuối đường. Một mình giữa đêm. Trụ đèn kiên nhẫn đứng thẳng và im lặng; bên cạnh cây bạch đàn cao ngất đang lao xao trước gió. Đèn vàng lay lắt tỏa bóng trong màn sương. Màu bông giấy đỏ rực dưới nắng mai, giờ trở nên tím sẫm. Con mèo lầm lũi, bước nhẹ trên mái nhà ai. Hoa một đóa, nở trong vườn đêm tịch mịch. Mùi cỏ dại phảng phất đâu đây. Trong phút giây bỗng thấy đời thênh thang, vô cùng.
Chẳng có gì đơn độc sinh ra, tồn tại,
chuyển động, và biến mất giữa cõi đời. Chẳng có gì gọi là độc hành, độc
lập, độc bộ, độc cư, cô thân, cô độc, cô đơn… Tất cả sự sinh xuất,
chuyển động đều là sinh xuất, chuyển động của tổng thể, của những tập
hợp các nhân duyên, các điều kiện. “Núi không là núi; sông không là sông.” (1)
Chẳng có gì có thể tự sinh ra; chẳng có gì có thể được sinh ra từ một
nguyên nhân (duy nhất) khác; chẳng có gì có thể vừa được sinh ra bởi
chính nó và cùng lúc từ một nguyên nhân khác; cũng chẳng có gì có thể
sinh ra mà không cần nguyên nhân nào cả. (2)
Thế nhưng trong đời sống thực tế, người
ta vẫn thường cho rằng, hoặc mặc nhiên xác tín rằng, họ đã sinh ra và
tồn tại như một cá thể độc lập; có riêng một thể xác, tâm hồn và tên họ,
thủ đắc những sở hữu phụ thuộc (như tài sản, tài năng, sắc đẹp, danh
vọng…); từ đó dẫn đến những khổ đau, hệ lụy cho mình, cho người, và cho
cả cuộc đời. Chỉ đến khi, do một biến cố hay thảm họa nào đó, bị vuột
mất tất cả những gì đinh ninh là của mình, thuộc về mình, mới nếm được
nỗi thống khổ cùng tận (mà mình đã từng gieo đến cho kẻ khác) để rồi
chạy đôn chạy đáo, tìm đến tập thể; đồng hóa mình với một tổ chức, nhằm
cứu vãn sự tồn tại của bản ngã thông qua phóng ảnh của tổ chức ấy. Nghĩa
là trong mộng tưởng, lại vẽ vời thêm mộng tưởng; nơi chiếc giẻ rách,
lại vá thêm miếng giẻ rách. Sự vay mượn, vá víu, chẳng thể nào là giải
pháp hay cho sự tìm cầu giá trị tự thân và hạnh phúc chân thật của cuộc
tồn hữu.
Như vậy, có chăng sự độc hành của lữ thứ
trên mộng dài xa quê, ngang qua cuộc đời chập chùng khổ đau, phiền lụy?
Có chăng bước độc hành của thiền giả trên đường về cố quận bồng bềnh
mây trắng?
Vẫn có đấy. Mỗi bước chân nở từng đóa
sen; hay đường sen nở, đón mỗi bước chân êm. Bước chân ấy, không có
người khởi động, không có động tác bước đi, không có thời gian diễn ra
bước đi, không có con đường. Kẻ độc hành, vô ngã; một mình cất bước mà
cùng ba cõi chạm đến khung trời tự tại thênh thang.
________________
(1) Thiền sư Duy Tín, một thiền sư Trung Hoa, đời Tống, từng nói “Trước
khi học đạo, thấy núi là núi, sông là sông. Đang lúc học đạo, thấy núi
không là núi, sông không là sông. Sau khi ngộ đạo, thấy núi vẫn là núi,
sông vẫn là sông.” Phát biểu này được xem như một khẩu quyết, một chỉ nam tóm thâu kiến giải và trình tự liễu ngộ về Thiền.
(2) Chư pháp bất tự sinh. Diệc bất tùng tha sinh. Bất cộng bất vô nhân. Thị cố tri vô sinh.
Các pháp không thể tự sinh; không sinh từ pháp khác; không sinh bởi cả
hai (tự và tha) hợp lại; cũng không thể tự nhiên mà sinh (vô nhân –
không có nhân); vì vậy nên biết rằng các pháp vốn không sinh (chẳng có
gì thực sự sinh ra). (Bài kệ thứ 3 của Trung Luận)
No comments :
Post a Comment