Đôi ngã sầu mây, anh với tôi !
Lòng đã dạn dày cơn nắng quái
Mắt còn đau đáu bóng ma trơi.
Sông sâu, in biếc tình non nuớc
Đời cạn, tàn phai sắc nộm nguời.
Thuở trước hay là muôn thuở nữa…
Máu tim, ừ nhỉ - dấu yên hà !
Mây nước muôn trùng hương cỏ hoa.
Gởi mộng để nghe chiều bụi vẳng
Trải lòng cho nát cuộc sương pha.
Sá chi một thoáng say chung đỉnh
Rồi để trăm năm lụy tháp ngà.
Dâu bể, đã đành dâu bể vậy !
Tấc niềm tâm sự người cùng ta.
Cùng ta chung thắm một nguồn thơ
Mây nuớc chiều xa - sương khói mờ !
Chênh chếch hiên trăng hồn lãm thúy
Dạt dào con sóng bến vi lô
Đêm chưa hết cuộc đau lòng vạc
Lòng vẫn còn tơ dệt mộng hồ.
Thi tứ chợt xanh tình cổ sử
Ngỡ lầu Hoàng hạc hay Cô Tô !
Dù bến Cô Tô, Hoàng Hạc lâu…!
Thời gian còn lại chuyện con tàu.
Đã bao vinh nhục, tuồng hưng phế
Là bấy tang thương, khúc hoạn sầu.!
Duới bóng Bạch Vân bao tấc dạ
Bên trời Vị Thủy một cần câu.
Núi xanh và nuớc còn sâu ấy…
Ta vẫn còn xanh giữa sắc màu.
New Orleans, tháng 11.2014.
Mặc Phương Tử
No comments :
Post a Comment