(Kính dâng Đức Thế Tôn nhân Ngày
Thành Đạo, đầu năm 2015)
Từng đợt lá thay nhau úa vàng, héo
khô, lả tả rơi theo gió mùa.
Từng cơn mưa nặng hạt, rơi xuống
những mảnh đất đã cằn khô, nứt nẻ.
Mưa tuyết rơi xuống làng mạc yên
ngủ, phủ đầy những đồng cỏ hoang.
Máu lệ rơi trên xác thân người hiền,
kẻ ác, người vô tội, kẻ vô minh.
Khổ đau đổ xuống những thân phận
giàu-nghèo, sang-hèn, tự tôn hay tự ti.
Ngày tháng rớt theo những tờ lịch,
ảo vọng vùi theo thời gian.
Thời gian tàn theo bóng nắng, và đời
người phai theo phút giây.
Ý nghĩ rời, trôi trong dòng tâm
lắng.
Dĩ vãng buồn lạc về giữa cơn mê.
Ôi thời gian, dằng dặc chuỗi dài
mông lung không đầu mối, không chỗ cùng tận.
Bao nhiêu lầu đài thành quách đã xây
bên bờ nước lấp lánh ánh triêu dương, lạ lùng chi, dưới bóng hoàng hôn hiu hắt,
thoắt đã xiêu vẹo ngổn ngang trên bãi quạnh, điêu tàn.
Thảng thốt bao năm, trong giấc mộng
vật vờ, chỉ để dựng nên một cái gì bền vững, dài lâu. Từng đêm, từng đêm, rồi
nghìn đêm mờ mịt, không thấy đâu là ánh sáng. Chỉ có năng lực của ý chí tồn
sinh là không ngừng đốt cháy, bập bùng hay lập lòa, suốt những đêm sâu. Dựng
nên, rồi sụp đổ; sụp đổ, lại dựng nên. Con kiến bò quanh miệng chén. Dã tràng
se cát bãi hoang. Chỉ là sự kiên trì của kẻ mê muội.
Cho đến một lần, trải cỏ bên sông,
lặng lẽ ngồi xuống. Một thân lau sậy trụ vững như núi cao. Một mình điềm nhiên
giữa rừng sâu u tịch. Đêm đêm thú dữ tru tréo, gầm thét. Ngày ngày gió chướng,
mưa sa, nắng quái và sương mù. Có khi sấm sét ầm ì, xé rách màn trời, xẻ toang
mặt sông dậy sóng. Lòng không nao núng. Niềm tịch lặng tỏa từ bên trong làm
lắng cả đại thiên giới.
Rồi một sớm tinh mơ, khi vạn vật, và
loài người, hãy còn chìm trong những giấc mộng u trầm huyễn ảo, vầng Sao Mai
chợt hiện ở trời đông. Tuệ giác bừng khai, vén màn đêm nghìn đời tăm tối. Ẩn sĩ
không nhà nở nụ cười an nhiên bất tuyệt. Không ai trên thế gian này có thể có
được nụ cười như thế—nụ cười của kẻ bao năm hụp lặn nổi trôi để tìm kiếm, để
xây dựng căn nhà, nay thấy rõ là không gì mất đi để phải tìm kiếm, và không cần
phải xây nhà nữa. Kẻ không nhà đã từng từ bỏ vương quốc, vương quyền, nay tiếp
tục vượt bỏ, không giữ lại gì, ngay cả ý tưởng về một tổ chức, giáo quyền; và
ngay cả ảo tưởng là có một kẻ không nhà, muốn xây nhà, ngưng xây nhà. (*)
Không xây dựng nữa, nhưng tuệ giác
của người vượt ngoài ba cõi, có thể mở ra cho trần thế con đường tự tại, thênh
thang, lìa xa những khổ đau, ách nạn. Trời phương đông, Sao Mai tỏa ánh sáng
của niềm tịch lặng. Đêm huyền bừng giấc. Muông chim cất tiếng hoan ca. Hương
thơm của ngàn hoa nội cỏ như lan khắp cả rừng sâu, sông dài. Mặt sông dần ửng
sáng theo ánh bình minh chỗi dậy từ phương đông. Lá rừng xanh biếc như ngọc,
lấp lánh sương mai; mỗi giọt sương ảnh chiếu một mặt trời.
Mới. Tất cả những gì hiện hữu đều
mới lạ—dù rằng lối mòn của quá khứ, của lịch sử có thể được trùng lập vô hạn
trong hiện tại và tương lai. Nhưng tuệ giác và cảm giác của người vào sớm tinh
mơ ấy, khi Sao Mai vừa mọc trời phương đông, hoàn toàn mới mẻ, tinh khôi, trong
ngần, không bao giờ có thể được lặp lại lần thứ hai.
_________________
(*) Diễn ý từ Kinh Pháp Cú
(Dhammapada), câu 153-154; trích lại từ bản dịch của Phạm Kim Khánh, Đức
Phật và Phật Pháp, trang 73: “Xuyên qua nhiều kiếp sống trong vòng luân
hồi, Như Lai thênh thang đi, đi mãi. Như Lai mãi đi tìm mà không gặp. Như Lai
đi tìm người thợ cất cái nhà này. Lặp đi lặp lại đời sống quả thật là phiền
muộn. Này hỡi người thợ làm nhà, Như Lai đã tìm được ngươi. Từ đây ngươi không
còn cất nhà cho Như Lai nữa. Tất cả sườn nhà đều gãy, cây đòn dông của ngươi
dựng lên cũng bị phá tan. Như Lai đã chứng nghiệm Quả Vô Sanh Bất Diệt và Như
Lai đã tận diệt mọi Ái Dục.”
No comments :
Post a Comment