Được làm con Phật là điều vừa đơn giản, vừa hy hữu.
Đơn giản, vì sinh ra trong một gia đình Phật giáo thì tự động theo
cha mẹ đi chùa, lễ Phật, tin Phật ngay từ bé. Hy hữu, vì biết lấy Phật
giáo làm lý tưởng đời mình và chọn sự thực hành Phật Pháp như là sinh
hoạt nền tảng hàng ngày—không phải ai sinh ra trong gia đình đó cũng đều
tin Phật từ nhỏ đến lớn, và nếu tin Phật, cũng không gì bảo đảm là
hiểu Phật, thực hành đúng đắn con đường của Phật để gọi là con Phật chân
chính.
Điều hy hữu ấy có thể áp dụng cho bất cứ ai thuộc các tôn giáo và tín
ngưỡng khác: hầu như tín đồ tôn giáo nào cũng cho rằng mình may mắn
được thần linh tuyển chọn và ban thưởng nên mới sinh vào gia đình ấy, xã
hội nọ, quốc gia kia để rồi tin và làm theo những điều răn dạy đã được
mặc khải.
Người con Phật không tin mình được Phật tuyển chọn, mà tin vào nhân
duyên. Người con Phật cũng không xem Pháp Phật là những tín lý, giáo
điều, học thuyết bắt buộc phải tin theo, mà tin nơi sự tác động của nhân
quả và vận hành của nhân duyên; đặc biệt, tin vào sự chứng thực của
mình đối với thực tại sau khi suy nghiệm, quán sát và nhận thức được nó,
dựa trên chính nguyên lý nhân duyên và nguyên tắc nhân quả ấy.
Đức Phật cho phép và khích lệ môn đồ tự do dùng trí tuệ để
phán xét và tri nhận sự thực; cũng hàm nghĩa rằng họ được quyền tìm
hiểu, phán xét, thảo luận, phát biểu về Đức Phật và giáo lý của ngài
trước khi tin theo và thực hành. Đây là điều hạnh phúc nhất mà người con
Phật được hưởng từ hơn 25 thế kỷ trước: tự do tư tưởng và ngôn luận.
Trong khi đó, nhân loại phải chờ 23 thế kỷ sau—từ thế kỷ 18 đến thế kỷ
20, mới chính thức đón nhận ý niệm tự do này qua Tuyên Ngôn Độc Lập của
Hoa Kỳ 1776, Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của Pháp 1789, và Tuyên
Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền 1948; nhưng quyền tự do trên các văn bản này
cũng chỉ áp dụng cho mục tiêu bình đẳng xã hội; còn mỗi cá nhân, đứng
trước các thần linh mà họ tôn thờ, vẫn chưa được hưởng cái quyền thiêng
liêng ấy.
Chỉ có người con Phật mới thực sự là những con người tự do; bởi vì tự
do là nhân của giải thoát, cũng là nhân của trí tuệ giác ngộ. Con người
tự do là con người trí tuệ; con người trí tuệ thì phải tư tưởng tự do.
Điều mà người con Phật từ ngàn xưa mặc nhiên thừa hưởng và công nhận thì
mãi đến năm 1722, Benjamin Franklin (một trong những “cha già” thành
lập Mỹ quốc) mới nói “Without freedom of thought there can be no such thing as wisdom…” Không có tự do tư tưởng thì chẳng có gì gọi là trí tuệ cả.
Đức Phật và Phật Pháp không cần được vinh danh, ca tụng. Đức Phật chỉ
cần chúng ta quán sát, lắng nghe, tư duy và thực hành những gì đã được
trí tuệ sàng lọc, tri nhận; vì chỉ có sự thực hành chánh pháp mới đưa
chúng ta đến giải thoát, giác ngộ.
Nhưng khởi nguyên của con đường dẫn đến giải thoát giác ngộ ấy, chính
là tự do tư tưởng. Không phải chỉ là thoát khỏi sự lệ thuộc tư tưởng
nơi Đức Phật, mà còn phải vượt thoát các tri kiến, kiến giải mà chúng ta
nghĩ là đã đạt được qua tư duy và thiền định. Nghĩa là phải bước đi
bằng những bước chân tự do, vượt qua tất cả các chướng ngại kiên cố hay
mềm dẻo, thô sơ hay vi tế, hữu hình hay vô hình, của con người, xã hội,
thế giới bên ngoài và của tâm thức.
Làm con Phật, là điều đơn giản hay hy hữu cũng không quan trọng gì.
Quan trọng là được làm người tự do; và hạnh phúc thay, được làm con
Phật.
No comments :
Post a Comment