Lá khô trên cành chưa rụng hết. Người phu quét dọn công viên thản
nhiên cào dồn cả một thảm lá vàng phủ ngập các bồn cỏ và gốc cây, cho
vào những bao rác lớn. Nắng lên từ sớm mà trời vẫn còn lạnh. Lác đác dăm
người chạy bộ thể dục, trong khi những người ngồi nơi băng ghế thì co
ro trong những chiếc áo choàng dầy cộm. Khách bộ hành qua lại, nói
chuyện, hít thở, phả những làn khói mỏng trong khí lạnh ban mai. Trăm
hoa run rẩy trước những cơn gió nhẹ. Và trên cao, bầu trời xanh biếc,
không mây.
Vẻ đẹp của thiên nhiên và con người có thể được tìm thấy ở bất cứ khi
nào, nơi đâu. Không phải chỉ có mùa xuân mới đẹp. Nhưng chúng ta vẫn
luôn tìm kiếm mùa xuân; quên rằng ngay cả hoàn cảnh băng giá, khắc
nghiệt nhất, cũng tiềm tàng cái đẹp của chính nó.
Văn hào Lev Tolstoi trong khoảng thời gian gần cuối đời, đã dành
nhiều thời gian nghiên cứu cuộc đời Đức Phật và giáo lý của ngài. Tài
liệu văn học của Nga cho thấy khi tuổi về già, Lev Tolstoi có chọn lọc
và thuật lại một số truyện ngụ ngôn Phật giáo theo thể cách của ông,
trong đó có câu truyện rất quen thuộc với phật-tử là truyện “Con khỉ và những hạt đậu,” (1) được bà Inna Malkhanova dịch sang tiếng Việt như sau:
“Con khỉ bốc được hai nắm đậu đầy tay. Bỗng một hạt rơi ra. Con
khỉ muốn nhặt, thì hai mươi hạt đậu rơi xuống. Nó chạy lại cố nhặt, thế
là tất cả các hạt trong tay đều rơi xuống cả. Nó giận quá, đá tung tóe
các hạt đậu khắp nơi, rồi bỏ chạy.”
Truyện trên được tìm thấy trong Kinh Bách Dụ (2), với lời bàn đại ý là không nên vì phạm một cấm giới mà hủy bỏ tất cả công đức và pháp lành.
Chúng ta có thể chiêm nghiệm truyện ngụ ngôn ấy một cách thực tế và gần gũi hơn.
Ước vọng thì luôn ở tương lai, trong khi hạnh phúc là những gì đang
có trong tầm tay, trước mắt, ngay trong hiện tại. Cố nhiên chúng ta đã
biết tạo những điều kiện thích hợp trong quá khứ để có hạnh phúc hiện
tại, nhưng khi hạnh phúc hiện tiền, chúng ta lại không biết gìn giữ và
hân thưởng nó, mà tiếp tục vói đến những ước vọng khôn nguôi khác. Bi
kịch khổ đau của kiếp người diễn ra từ đây: đau tiếc vì một thất thoát
nhỏ mà bỏ rơi những gì tốt đẹp đang có; sẵn sàng đánh rơi thực tại để
truy tìm một tương lai mơ hồ, bất định.
Thực ra, không cần phải tìm kiếm hạt đậu đã lỡ đánh mất; cũng không
cần nắm bắt thêm những hạt đậu khác cho hai bàn tay đã đầy, không còn
chỗ chứa. Hãy nhìn lại thật gần, thật kỹ, những gì đang có trong lòng
bàn tay. Mùa xuân không ở đâu xa. Mùa xuân ở nơi ấy.
Vĩnh Hảo
_____________________
(1) Theo Inna Malkhanova, nhà văn phật-tử người Nga, pháp danh Thiện Xuân, Hội trưởng Hội Phật giáo Thảo Đường: http://www.thaoduongmoscow.com/levtolstoi.html
(2) Truyện thứ 88, tựa là “Khỉ mất đậu,” được Thích Nữ Như Huyền dịch từ Hán tạng, PHV Quốc Tế xuất bản năm 1996. Mời đọc bản dịch này ở đây: http://thuvienhoasen.org/p16a2271/phan-09
No comments :
Post a Comment