Ni Sư Thubten Chodron (thế danh Cherry Green), sinh năm 1950, lớn lên gần vùng Los Angeles. Ni sư hoàn thành Cử Nhân Lịch Sử tại Đại Học UCLA năm 1971. Sau khi chu du qua Châu Âu, Bắc Phi và Châu Á trong khoảng một năm rưỡi, Ni sư trở về Mỹ, lấy chứng chỉ sư phạm, theo học chương trình sau đại học tại đại học USC (University Southern California) về Giáo Dục và dạy học ở Hệ Thống Các Trường tại thành phố Los Angeles.
Năm 1975, Ni sư tham dự một khóa tu thiền của Ngài Lama Yeshe và ngài Zopa Rinpoche. Sau đó Ni sư qua Nepal tiếp tục tu học và hành thiền tại Tu Viện Kopan. Năm 1977, Ni sư được Ngài Kyabje Ling Rinpoche cho xuất gia tại Dharamsala, Ấn Độ, và năm 1986 Ni sư thọ đại giới tại Đài Loan.
Ni Sư Thubten Chodron thường chú trọng đến việc áp dụng những điều Phật dạy vào đời sống hằng ngày và đặc biệt thiện xảo trong việc giải thích chúng bằng những phương cách dễ hiểu và dễ thực hành. Dưới đây là những lời hướng dẫn của Ni Sư về phương cách đối phó với bệnh hoạn.
+++
Trước hết chúng ta phải hiểu rằng bệnh hoạn là điều không tránh được.
Tất cả chúng ta đều phải bệnh. Một khi ta đã được sinh ra trong vòng
luân hồi với thân chịu ảnh hưởng của những xung đột tâm lý và nghiệp,
thì bệnh là điều chắc chắn phải xảy ra. Đó là bản chất của thân – nó già
đi và bệnh. Cuối cùng nó sẽ hoàn toàn ngừng hoạt động. Nó chết và tâm
thức đi tái sinh.
Những phương cách để đối phó với bệnh khi nó xảy ra là gì? Phản ứng
thông thường của chúng ta đối với bệnh là cảm thấy thương thân, trách
người và sân hận. Các phản ứng này chỉ khiến bản thân chúng ta và người
xung quanh thêm khổ sở. Chúng có chữa được bệnh không? Không, dĩ nhiên
là không.
Đức Phật khuyên chúng ta nhìn bệnh từ một quan điểm rộng rãi hơn; đó
là dầu ta có tìm được phương thuốc phù hợp để chữa bệnh, ta cũng cần tìm
hiểu nguồn gốc của bệnh. Bệnh xảy ra khi con người phải sinh ra trong
vòng luân hồi. Một khi đã được sinh ra, chúng ta sẽ phải có bệnh, trừ
khi cái chết đã đến trước rồi. Nguyên nhân gì khiến ta tái sinh trong
vòng luân hồi? Chính là tâm bám víu vào tham, sân, si và nghiệp (các
hành động ở thân, ở miệng và ở ý). Những thứ này hợp lại để thành nguyên
nhân chánh: là sự bám víu vào ngã, là vô minh. Vô minh khiến ta không
hiểu về bản chất của thực tại. Do đó giải thoát bản thân khỏi sự vô minh
này là điều tiên quyết.
Phần đông chúng ta đồng ý, “Đúng, đúng, tôi phải loại bỏ si mê.
Nhưng, tôi sẽ làm điều đó sau này. Hiện giờ tôi đang mạnh khỏe. Tôi trẻ
trung và cuộc đời đang ở phía trước. Tôi có thể làm rất nhiều thứ. Tôi
muốn ở bên cạnh những người tôi quan tâm. Tôi cần trải nghiệm cuộc
sống. Tôi muốn có một nghề nghiệp. Tôi muốn du lịch. Tôi muốn có những
dục lạc mới. Tôi muốn sáng tạo nghệ thuật, hay thể thao. Tôi muốn làm
điều này và điều nọ. Tôi sẽ quan tâm về vòng luân hồi sau này”.
Qua hằng tỷ kiếp, chúng ta đã dùng dằng khi đối mặt với nguyên nhân
gây ra đau khổ cho ta. Sự dùng dằng kéo dài và những lời biện hộ đã đưa
chúng ta đi đâu? Chúng ta cứ tiếp tục nói như thế từ kiếp này sang kiếp
khác. Tại sao chúng ta trì hoãn? Bởi vì tham ái.
Khổ bắt nguồn từ si mê và tham ái. Để loại bỏ chúng, trước tiên chúng
ta phải thấy toàn cảnh luân hồi như thế nào một cách rõ ràng. Điều này
liên quan đến việc phát triển lòng can đảm to lớn để quán sát nội tâm,
để truy tìm nguồn gốc của luân hồi, các giải pháp khác (giải thoát), và
con đường đến giải thoát. Chúng ta phải học về và dồn sức lực vào việc
nhận thức bản chất tột cùng của thực tại, sự trống vắng của hiện hữu của
tất cả mọi người và mọi vật. Chỉ có như thế, thì chúng ta mới có thể
loại bỏ si mê là nguồn gốc tạo ra sinh, già, bệnh và chết.
Tôi sẽ nói thêm về những cách quen thuộc để đối phó với bệnh, nhưng
vì theo sát giáo lý của Đức Phật, tôi muốn trước hết bàn đến đề tài này
trong cái nhìn đúng đắn. Bỏ qua việc giải thích vòng luân hồi để giúp
bạn được ích lợi đối với những vấn đề ngay trước mắt sẽ là dối gạt bạn.
Tái sinh trong luân hồi mới đích thực là vấn đề và nhận thức được bản
chất thực sự của thực tại một cách trực tiếp mới là giải pháp của vấn
đề. Tuy nhiên, cho tới khi chúng ta đạt đến điểm đó, cho tới khi chúng
ta nhận thức được sự trống vắng của hiện hữu, thì đây là một số cách
khác để đối phó với bệnh hoạn:
1. Bấm nút dừng sợ hãi.
Hãy quán sát tâm và nhìn xem chúng ta phản ứng như thế nào đối với
bệnh. Tôi không biết bạn có giống như thế không, nhưng khi bệnh, tâm
tôi rất sợ hãi và thường nghĩ đến “tình trạng tệ hại nhất” để kết luận.
Thí dụ, tôi có cảm giác lạ ở ngực thì liền nghĩ rằng tôi sẽ bị đột quỵ.
“Nếu tim có vấn đề khi tôi đang ở trong thất của mình thì sẽ như thế
nào? Biết có ai tìm ra tôi kịp không? Liệu họ có đưa tôi đến bệnh viện
đủ nhanh không? Ở Mỹ, chúng tôi không có chương trình bảo trợ sức khỏe
rẻ tiền, nên những tổn phí về sức khỏe sẽ như thế nào?” Chỉ là một cảm
giác khác lạ nhỏ, nhưng tâm tôi đã phóng đại nó, “Liệu bệnh tim này có
đe dọa cuộc sống của tôi không!” Lại một màn khác: bụng của ta hơi khó
chịu, ta liền nghĩ, “Đây chắc là ung thư bao tử rồi”. Khi đầu gối ta đau
lúc ngồi thiền, ta liền nghĩ “Tôi phải chuyển tư thế ngay lập tức, nếu
không tôi sẽ bị tàn phế cả đời”. Tâm của bạn có trở nên hoang dại và tạo
ra những câu chuyện khủng khiếp như thế không?
Lúc bắt đầu, chỉ là một cảm giác khó chịu ở trong thân - một cảm
giác vật lý. Tùy thuộc vào việc chúng ta xem cảm giác vật lý đó như thế
nào, chúng ta có thể tạo ra rất nhiều khổ tâm. Nếu chúng ta có thể bấm
cái nút “Dừng lại” trên tâm sợ hãi và chỉ ý thức về cảm giác vật lý, ta
sẽ không tạo ra phiền não cho tâm. Đó chỉ là một cảm giác, không có gì
đáng sợ. Chúng ta không phải căng thẳng. Cảm giác chỉ là cảm giác, hãy
để nó như thế.
Khi hành thiền, chúng ta trải nghiệm những cảm giác vật lý khác.
Nếu ta gán cho một cảm giác là “đau”, thì mọi thứ thực sự bắt đầu đau.
Tuy nhiên, nếu ta chỉ nói “cảm giác”, và không tạo ra một cái tưởng mạnh
mẽ hay hình dung trong tâm về đầu gối của mình, thì nó chỉ là cảm
giác. Hãy quán niệm: Đâu là cảm giác? Đâu là thân?
Hãy thử nghiệm nhiều cách với cái đau nơi thân khi hành thiền,
thay vì lập lại thói quen trở nên căng thẳng và sợ hãi khi đau.
2. Điều gì khiến cảm giác này là “của tôi”?
Có bao giờ bạn tự hỏi điều gì đã khiến bạn căng thẳng, sợ hãi khi
bạn trải nghiệm một cảm giác nào đó? Nếu quán sát, ta sẽ thấy đó là vì
ta gán cho nó là của tôi, “Tôi đau. Lưng tôi nhói buốt”. Ngay khi được
dán nhãn “của tôi”, thì một cảm giác mạnh mẽ về “cái tôi” phát khởi, và
cảm giác đau đó trở thành ghê gớm. Trong lúc hành thiền, chúng ta có
thể tự hỏi mình, “Điều gì khiến cảm giác này là của tôi? Cái gì là tôi
hay của tôi trong cảm giác này?” Khi tâm quán chiếu sâu xa về điều này,
là cách ta chất vấn ý thức mạnh mẽ về một “cái tôi” bền vững. “Cái
tôi” và “Của tôi” có hiện hữu đúng như ta tưởng không? Từ đó ta quán
về sự không có mặt của một hiện hữu độc lập hay một chủ thể thường hằng.
3. Hãy nghĩ, “Tốt! Bệnh cũng tốt!”
Một cách khác để đối phó với bệnh là hãy nghĩ, “Tôi bệnh à, tốt
thôi!” Đây là một cực đoan đối nghịch với cách chúng ta thường suy nghĩ
phải không? Thuốc chữa của Pháp đối với hầu hết những khó khăn của
chúng ta đều chính là sự đối nghịch lại đối với những gì tâm ta thường
tự động nghĩ. Đức Phật khuyên ta làm ngược lại với những gì mà bản ngã
muốn làm. Trong trường hợp này khi bệnh, ta nên nhủ, “Tốt! Có bệnh tôi
cũng vui!”
Có thể bạn sẽ nghĩ, “Điên à? Làm sao có thể nói, ‘Tôi vui khi bị
bệnh?’ Hãy nhìn sự việc theo cách này: bệnh của ta là do nghiệp xấu mà
ta đã tạo ra trong quá khứ. Giờ thì nghiệp đó đã ra quả dưới hình thức
bệnh, nó không còn che mờ tâm trí ta nữa. Có thể nghiệp xấu đó có năng
lực khiến ta phải tái sinh đọa vào những nơi ghê gớm (như địa ngục, ngạ
quỷ hay súc sanh) một thời gian dài, nhưng thay vào đó giờ nó chỉ trổ
quả mà nếu so sánh thì ít khổ hơn nhiều. Nếu ta quán chiếu như thế, thì
căn bệnh mà ta hiện đang mang thực sự trở nên khá bình thường. Không
có gì phải làm ầm ĩ. Không đến nỗi tệ; nếu so với một kiếp sống đọa đày
hằng tỷ kiếp, thì việc này chỉ như cơn gió nhẹ! Thực ra, nếu có thể
thanh tịnh hóa những nghiệp xấu đáng kinh của ta dễ dàng như thế, thì ta
không màng nếu có phải bệnh nặng hơn chút đỉnh!
Một sư tỷ của tôi lúc đang nhập thất, bị một mụt hạch to nổi lên ở
miệng. Rất đau. Khi cô đang đi bách bộ sau một thời khóa thiền, cô
gặp sư phụ chúng tôi, ngài Lama Zopa Rinpoche. Ngài hỏi, “Cô khỏe
không?” Cô rên rỉ, “Con bị mụt hạch…” Rinpoche trả lởi, “Tốt! Tuyệt
vời! Cô may mắn quá!” Dĩ nhiên, cô chẳng muốn nghe những lời như thế.
Cô cần những lời thương hại. Nhưng Rinpoche lại tiếp, “Tốt quá! Cô
đang trả quả cho những nghiệp xấu đến nỗi có thể khiến cô phải đọa đày,
chỉ bằng bị một mụt hạch. Cô thật may mắn!”
Nếu nhìn sự việc theo cách đó, ta sẽ nhận thấy rằng căn bệnh hay
cái đau mình đang mang thực sự không quá tệ. Ta có thể chịu đựng khi
nghĩ rằng nó còn có thể trổ nghiệp tệ hơn. Thêm nữa, ta cảm thấy may
mắn vì nghiệp này đã chín, nó không còn ám ảnh tâm trí ta nữa. Không
còn bị nó che mờ tâm, thì việc thực hiện được con đường giải thoát sẽ dễ
dàng hơn. Đây là một phương cách khác mà ta có thể sử dụng khi đau
bệnh.
4. Hãy Tử Tế Với Người
Mấy năm trước đây, một người bạn tôi ở tuổi chớm ba mươi đi khám
bác sĩ vì cô không thấy khỏe. Bác sĩ chẩn đoán là cô đang mắc một căn
bệnh nan y, cô sẽ phải bệnh một thời gian dài và có thể phải chết.
Phản ứng tức thì của cô bạn ngay lúc đó, dĩ nhiên, là sợ hãi,
phiền muộn. Cô bắt đầu rơi vào trạng thái trầm cảm, tự thương hại và cáu
gắt. Rồi bắt chợp, cô dừng lại và tự hỏi, “Nếu đức Đạt-Lai-lạt-ma ở
trong hoàn cảnh như mình, thì ngài sẽ cảm thấy thế nào? Ngài sẽ ứng xử
thế nào trong hoàn cảnh đó?” Suy nghĩ nhiều về điều đó, cuối cùng cô
nghĩ là Ngài sẽ kết luận, “Hãy sống tử tế”.
Do đó, cô chấp nhận “Hãy sống tử tế” như một câu châm ngôn. Cô
nghĩ, “Mình sẽ phải vào ở trong bệnh viện một thời gian và sẽ gặp đủ
loại người ở đó –y tá, y sĩ, điều trị viên, bác sĩ, nhân công, các bệnh
nhân khác, người thân trong gia đình và nhiều người khác nữa. Tôi sẽ tử
tế với tất cả mọi người”. Cô quyết tâm sẽ tử tế với tất cả những ai cô
gặp trong quá trình ở bệnh viện và ở khu điều trị.
Một khi tâm đã quyết sống tử tế, nó trở nên bình an. Cô đã chấp
nhận bệnh của mình, và cô đã có phương thức hành động, đó là sống tử
tế. Cô nhận ra rằng dầu khi bị bệnh, cuộc đời của cô cũng có thể mang
lại lợi ích cho người. Cô có thể chia sẻ sự tử tế với người khác để cải
tiến chất lượng cuộc sống của họ. Cô có thể là một bệnh nhân biết hợp
tác, vui vẻ và biết ơn, người có thể mang hạnh phúc đến cho các nhân
viên bệnh viện và các bệnh nhân khác.
Cuối cùng câu chuyện kết thúc là, sau khi bác sĩ của cô làm thêm
các xét nghiệm, ông thông báo là sự chẩn đoán đầu tiên không chính xác:
Cô không bị bệnh hiểm nghèo đến thế. Dĩ nhiên là cô thấy nhẹ nhỏm khi
nghe như thế, nhưng cô nói rằng việc rèn luyện tâm để đối mặt với bệnh
là một kinh nghiệm quí báu đối với cô. Giờ bệnh không còn nguy hiểm đến
tính mệnh thì việc tử tế với mọi người càng trở nên dễ dàng hơn.
5. Luyện tâm để sống cho xứng đáng.
Trong những năm 1987 và 1988 khi sống tại Singapore, tôi được gặp
một thanh niên trẻ rất dễ thương, nhưng đang đối mặt với căn bệnh ung
thư giai đoạn cuối. Anh đang ở vào những năm cuối của tuổi hai mươi mà
trước khi phát bệnh, cuộc đời anh tràn đầy niềm vui. Anh vừa được nhận
vào học Cao học tại một trường đại học ở Mỹ, và anh đang rất háo hức
được du học xa. Nhưng sau khi ngã bệnh, tất cả mọi dự tính đều ngưng
giữa dòng. Một lần tôi đến thăm, anh buồn rầu nói, “Giờ con chỉ là
người vô dụng. Muốn ngồi dậy đi ra khỏi phòng cũng không được”. Chúng
tôi đang ngồi cạnh cửa sổ, nên tôi nói, “Hãy nhìn ra cửa sổ. Có rất
nhiều người lái xe qua lại, hay di chuyển đến các nhà ga, bận rộn đi chỗ
này, chỗ kia. Anh có nghĩ là cuộc sống của họ rất xứng đáng? Họ có
thể bận rộn đi đây, đi đó với bao nhiêu công việc, nhưng có phải vì thế
mà cuộc đời của họ đáng sống hơn không?” Rồi tôi tiếp tục giải thích
rằng một cuộc đời đáng sống không phải là nhờ luôn bận rộn. Sống xứng
đáng tùy thuộc vào việc ta sử dụng tâm mình như thế nào. Ngay như thân
ta có bị bại liệt, nếu ta dùng tâm trí mình để hành Pháp, thì cuộc sống
của ta cũng trở nên rất hữu ích. Không cần phải đủ sức khỏe mới hành
Pháp được.
Dĩ nhiên, nếu có sức khỏe thì việc tu tập sẽ dễ dàng hơn, tuy
nhiên nếu bệnh, ta vẫn có thể sử dụng bất cứ thời gian nào, năng lực nào
còn lại để tu hành. Ngay cả khi ta không thể ngồi dậy nổi, phải nằm
liệt giường, ngay cả khi ta bị hôn mê nhiều giờ, ngay cả khi ta yếu sức,
không còn nhìn thấy rõ, ta vẫn có thể nghĩ đến những điều thiện lành và
quán tưởng đến bản chất thực sự của thực tại. Chúng ta có thể quán về
nghiệp và an trú trong Tam Bảo (Phật, Pháp và Tăng). Có bao nhiêu Pháp
hành ta có thể thực hành ngay cả khi ta đang đau bệnh. Khi ta lợi dụng
hoàn cảnh này để thực hành những điều Phật dạy, là ta đang khiến cuộc
sống của mình tràn đầy ý nghĩa.
Đừng nghĩ rằng cuộc đời của bạn có ý nghĩa chỉ vì bạn chạy đây
chạy đó làm những việc không tên. Đừng nghĩ rằng vì có tiền, vì bận rộn
công việc, sở hữu bao nhiêu thứ và có biết bao bạn bè là chất lượng của
một cuộc sống có ý nghĩa. Đôi khi, nhìn bề ngoài cuộc sống của chúng
ta có vẻ tuyệt vời. Chúng ta có nhiều bằng khen, nhiều của cải vật chất
để làm biểu tưọng cho những nỗ lực của ta, nhưng trong quá trình tạo ra
chúng, ta có thể đã tạo ra bao nghiệp xấu ác. Nghiệp xấu đó không phải
là sản phẩm hữu ích trong các hoạt động của ta. Thí dụ, do có nhiều
ham muốn hay tham vọng chấp ngã để được danh tiếng, chúng ta có thể dối
trá, lường gạt người khác. Ta có thể nói xấu người khác, làm bại hoại
danh tiếng của họ, phá hủy tình bằng hữu và kể xấu kẻ khác để đạt được
điều mình muốn. Dù ta có thể thỏa mãn những ước vọng của mình, tất cả
những dấu hiệu thành công bên ngoài rồi sẽ phai nhòa, đến khi ra đi, chỉ
có nghiệp sẽ đi theo ta mà thôi.
Trái lại, chúng ta có thể bị bệnh, phải nằm một chỗ, nhưng nếu ta
dùng tâm mình để tạo ra những nghiệp xây dựng tích cực, là ta đang tạo
ra nhân cho sự tái sinh tốt đẹp. Nếu ta quán từ bi, hành thiền cũng như
chỉ bày cho người hành thiền khi đang nằm một chỗ, tâm ta sẽ trở nên
gần gủi hơn với giác ngộ, giải thoát. Về lâu về dài, điều đó làm cho
cuộc sống của chúng ta vô cùng ý nghĩa.
Chớ coi thường sức mạnh của tâm. Tâm rất dũng mãnh. Ngay cả khi
ta bệnh, uy lực của những tư tưởng tích cực mà ta tạo tác cũng có thể
ảnh hưởng đến những người quanh ta. Những tư tưởng và tình cảm tử tế,
khôn ngoan cũng có thể mang đến các sự tái sinh tốt đẹp và đưa ta đến
con đường giác ngộ.
Diệu Liên Lý Thu Linh
(Trích dịch từ Dealing With Life’s Issues, do tu viện Kong Meng San Phor Kark See xuất bản 2008, Singapore)
No comments :
Post a Comment