Mặt trời hừng đông. Ngày mới lại đến. Buổi sáng bắt đầu cho một
ngày mới của đời sống. Cô giáo dạy triết của tôi thời năm lớp Đệ Nhất
(lớp 12 bây giờ) đã ngoài 60 – mỗi lần đến thăm cô (hay bất ngờ gặp lại
cô ở đâu đó) cô đều chép miệng nói : “Cuộc đời sao nhạt nhẽo, vô vị quá,
phải không em?”.
Có lần cô tâm sự : “Buổi sáng thức dậy, cô không muốn ra khỏi giường
vì luôn cảm thấy buồn chán; cảm giác chán chường,
vô vị, lạt lẽo, cứ bao trùm kín mít đầu óc như một nỗi thất
vọng lênh đênh kéo dài…”. Tôi hiểu cô. Đời cô đã trải qua bao thăng
trầm, chứng kiến bao đổi thay, vô thường của kiếp sống. Cuộc đời còn lại
thì quá ngắn ngủi. Cuộc sống đúng là hão huyền, như hoa đốm, giọt
sương!
Khác với cô giáo dạy triết của tôi, ông bạn láng giềng mỗi sáng gặp
nhau ở sân – đều cười nhạt sau cái lắc đầu : “Mở mắt
đã thấy công việc – lật đật xuống giường nhiều lúc quên cả xỏ dép – vào
phòng đánh răng rửa mặt, vội vã thay áo quần, ra
mở cửa đón khách…(ông là chủ của một hiệu thuốc Tây). Ngồi dính vào cái
quầy này cho đến 10 giờ đêm…”.Tôi hiểu ông. Ông đang buôn bán đắt đỏ,
khách hàng ra vào nườm nượp, hàng ngày thu lời hơn mấy trăm ngàn làm sao
dám bê trễ, dứt bỏ? Sống vội
vã như bị dồn đuổi nên không biết “trời trăng mây gió” gì là phải. Và
cái chứng bệnh “ăn không ngon, ngủ không yên” – luôn bồn
chồn, mệt mỏi, thấp thỏm lo âu mà ông đã tốn khá nhiều tiền cho bác sĩ
cũng không thuyên giảm cũng là phải!
Nhìn người, biết người – Tôi luôn có dịp “nhìn lại mình” để
coi mình đã đón buổi sáng như thế nào, đã sống như thế nào trong ngày để
tránh được hai thái cực nguy hại, vừa buồn thảm vừa hoang phí đời sống
như thế.
Không giống cô giáo cũ, khi còn nằm trên giường biết mình đã
thức dậy – Tôi luôn có niềm vui đầu tiên là “nhận biết mình còn sống!
Tôi còn có mặt trên cõi đời này. Đó là một điều hạnh phúc.Một niềm vui
lớn. Nghĩ nhớ đến mấy người bạn mà tôi vừa đưa họ lên nghĩa trang, hay
vừa được mời đến “ăn giỗ” lần thứ nhất – lại cảm thấy dù gì, mình vẫn
còn diễm phúc để sống, để làm việc hơn họ ít nhất là trong một buổi, một
ngày. Thân còn khỏe. Trí còn sáng suốt. Tôi nghĩ mình còn có thể “mượn
thân giả, làm việc, tu hành” thêm nữa. Đó là một ân huệ lớn mà mình được
hưởng sao lại bỏ quên, lãng phí?
Như lệ thường, tôi thắp hương ở bàn thờ Phật, ông bà ngồi bán già ở chiếc đi văng đối diện, ngửi mùi trầm thơm, nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng ra vô buồng phổi để thấy giây phút buổi sáng hiện tại thật quý, thật đẹp, thật…đáng sống biết bao! (cho dù thời gian cảm nhận không lâu, cho dù sau đó, trong ngày có bận bịu với chuyện “cơm, áo, gạo, tiền” muôn thuở!). Tôi thường quán niệm bài kinh ngắn “Nhất Dạ Hiền” để luôn nhắc mình hãy sống hết lòng với phút giây hiện tại, dù cho nhân duyên có như thế nào:
Như lệ thường, tôi thắp hương ở bàn thờ Phật, ông bà ngồi bán già ở chiếc đi văng đối diện, ngửi mùi trầm thơm, nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng ra vô buồng phổi để thấy giây phút buổi sáng hiện tại thật quý, thật đẹp, thật…đáng sống biết bao! (cho dù thời gian cảm nhận không lâu, cho dù sau đó, trong ngày có bận bịu với chuyện “cơm, áo, gạo, tiền” muôn thuở!). Tôi thường quán niệm bài kinh ngắn “Nhất Dạ Hiền” để luôn nhắc mình hãy sống hết lòng với phút giây hiện tại, dù cho nhân duyên có như thế nào:
“Quá khứ không truy tìm,
Tương lai không ước vọng,
Quá khứ đã đoạn tận,
Tương lai thì chưa đến…
Chỉ có pháp hiện tại,
Tuệ quán chính ở đây,
Không động, không rung chuyển!…”
Tương lai không ước vọng,
Quá khứ đã đoạn tận,
Tương lai thì chưa đến…
Chỉ có pháp hiện tại,
Tuệ quán chính ở đây,
Không động, không rung chuyển!…”
Biết sống với phút giây hiện tại, tôi không cảm thấy “cuộc đời sao
nhạt nhẽo, vô vị quá” như lời cô giáo cũ, bởi vì cùng
lúc tôi cũng ý thức được, “thân người khó được” – có được rồi, thì hãy
biết trân quý đời sống, để được có thời gian hoàn thiện mình.Thực hiện
thêm những ước mơ cho mình, cho dù là rất nhỏ. Tôi cũng thường âm thầm
tự hỏi, những người thân của tôi, bạn hữu của tôi đã ra đi rồi, liệu họ
có thể có đủ duyên lành để trở lại làm người chăng? Hay là (…). Còn sống
là
còn có dịp làm điều tốt đẹp, còn có duyên gần gũi Phật pháp – sao lại có
thể là “chán chường, vô vị, lạt lẽo cứ bao trùm kín mít đầu óc” nhỉ?
Vạn pháp đều do tâm ta tạo – rồi khiến ta vui buồn; hạnh phúc hay khổ
đau; không có phép màu nào có thể ban phát, sai khiến. Tâm u tối, trì
trệ, hoang mang quay cuồng như cô giáo cũ của tôi, thì luôn thấy đời “vô
vị, chán chường” là hệ quả tất
yếu. Còn Tâm lăng xăng toan tính tham lam vô độ của người bạn láng giềng
“luôn bồn chồn, mệt mỏi, thấp thỏm lo âu” cũng là chuyện thường ngày
phải đến.
Tôi luôn bắt đầu một ngày với niềm vui “biết mình vẫn còn hít vào thở
ra” bình thường. Vẫn còn có dịp đọc kinh, niệm Phật, làm điều lành…Tôi
giữ nguyên niềm vui và sự tỉnh táo, thong thả bắt đầu việc mưu sinh như
bao người chung quanh một cách cần mẫn. Làm gì cũng làm nhưng luôn tỉnh
giác luôn giữ tâm yên một chỗ. Gắng không cho nó xao động, chaỵ nhảy
lung tung…Một buổi sáng yên tịnh, trong lành, tươi mát, đã đem lại cho
tôi suốt một ngày an vui, tha thiết với cuộc sống mà không hề có chút
bận tâm nào đến ngày mai mình còn có mặt hay không
trên thế gian này!
Mang Viên Long
(Văn hóa Phật giáo)
(Văn hóa Phật giáo)
No comments :
Post a Comment