Thấy khách lạ, ăn mặc đàng hoàng, gương
mặt có vẻ trung chính nhưng ẩn bên sau dường như đang có gì bị trầm uất.
Tôi tiếp và ngồi tạm giữa sàng.
Tôi nói:
- Xin lỗi, ở đây không có trà nước như
dưới kia, thông cảm nghe. Không biết ông kiếm tôi có việc gì mà trưa
nắng hanh hao như thế này?
Vị khách có vẻ không quen cách ngồi giữa sàng nên tôi lấy cho ông một tấm toạ cụ dày, và nói là cứ ngồi tự nhiên rồi nói chuyện.
- Xin lỗi thầy! Ông nói giọng Huế - Tôi biết tôi có lỗi nhưng chỉ xin thầy năm bảy phút gì đó thôi!
- Được rồi, không sao!
Rồi tràng giang đại hải, ý chính ông nói là:
- Tôi đang bất an, đang rối loạn, thần
kinh như bị đứt mạch và đầu óc như muốn vỡ ra. Tôi buôn bán làm ăn trong
thời buổi kinh tế chụp giựt, nhóm lợi ích lên làm vua, bất động sản
đóng băng, ngân hàng gian xảo, thuế chồng thuế vô lương tâm, đút lót
cha, đút lót con, vay nợ để trả nợ nên đến lúc tan hoang không còn gì!
Thế rồi, vợ ngoại tình theo tên trọc phú, bỏ đi. Hai đứa con trai chạy
theo đám bụi đời, ở nhà chỉ còn đứa con gái út. Nếu không có cha mẹ già
và đứa con gái út thì tôi cũng đã cắt cái cần cổ cho xong cái nợ đời!
Tôi muốn sống, muốn bình tâm để sống và để làm lại cuộc đời cho nên tôi
muốn đến chùa để xin một lời khuyên...
- Phải vậy rồi! Tôi gật đầu nhè nhẹ.
Vị khách tiếp tục:
- Thế là tôi đến một vị thầy! Vị này khá
nổi tiếng. Sau khi tôi trình bày hoàn cảnh bi đát của gia đình như vậy,
ông thầy đã giảng giải cho tôi nghe về nhân quả nghiệp báo. Vị ấy nói
đồng ý ai cũng làm ăn nhưng nếu như không có phước báu hỗ trợ thì chỉ
như xây lâu đài trên cát. Có nhân mới có quả. Chuyện vợ ngoại tình thì
biết đâu, kiếp trước mình cũng đã phạm tội ngoại tình rồi, nhân quả xảy
ra ba đời công minh lắm đó... Vị ấy nói rất nhiều, nhiều hơn cả tiếng
đồng hồ làm cái đầu của tôi như muốn vỡ bung luôn... Tôi muốn đấm cho
ông thầy một đấm nhưng tôi đã tự chủ được, rồi bất lịch sự bỏ đi!
Khách nói ngang đó rồi hỏi tôi:
- Thầy thấy sao?
Tôi nói:
- Ông thầy giảng không sai nhưng cũng
không được đúng lắm, trong trường hợp của ông! Còn ông thì đòi đấm một
bậc đầu tròn áo vuông thì lại càng bậy hơn nữa.
Khách có vẻ hối hận, giọng chùng xuống:
- Cảm ơn thầy! Sau đó tôi mới thấy mình quấy! Nhưng ông thầy đã cho tôi uống nhầm thuốc nên tôi đã bực lại càng bực hơn!
Tôi mỉm cười:
- Thật ra, ông bực, mà tôi nghe cũng bực!
Được lời như mở tấm lòng, khách lại thao thao bất tuyệt:
- Tôi đến một vị ni sư, tuổi lớn, rất uy
tín trong hàng ni chúng. Khi tôi trình bày muốn tìm một pháp môn an tâm
thì vị ni tỏ vẻ rất thông cảm. Vị ấy nói về sự khổ của chúng sanh trong
sáu cõi, ba đường. Cái nghiệp khổ trên đời này hầu như ai cũng phải
gánh chịu. Đời là bể khổ mà! Cái khổ trong xã hội hiện tại thì lại càng
kinh khiếp hơn, ai cũng nghe, ai cũng thấy, ai cũng biết. Rất nhiều
người xung quanh ông còn khổ hơn ông. Chỉ có cách niệm Phật thôi. Hãy
sắm một bàn thờ Quán Thế Âm và hằng đêm miệm Phật Quán Thế Âm thì ông sẽ
đỡ khổ, bớt khổ. Đức Quán Thế Âm có 32 ứng thân... Ngài có lời đại
nguyện là hằng cứu khổ cho chúng sanh...
Đợi ông ngừng hơi - mà chưa nói tiếp - tôi nói:
- Nghe như thế rồi tâm ông lại nổi bực lên, có phải thế không?
- Đúng vậy, nghe bà ni giảng con cà, con kê tôi chán quá; và một lần nữa, tôi lại bất lịch sự và bỏ đi!
- Vị này nói đúng mà vẫn không được đúng – Tôi nói – Cái kiến thức kia dường như ông cũng đã biết, phải không?
- Phải! Ông gật - Thưa thầy, nhà tôi
nhiều đời thờ Phật, kinh sách Phật ở nhà tôi còn cả mấy tủ lớn. Chuyện
Quán Thế Âm thì ai mà không biết! Vấn đề là làm thế nào để an được cái
tâm, an cái óc này này! Khách vỗ vỗ lên đầu mình - Cứu, cứu! Ai mà cứu
được mình khi mình không tự cứu!
- Phải! Tôi lại gật đầu.
Được thể, khách vẫn muốn thổ lộ tâm tư nữa.
-Tôi đi đã nhiều nơi, tối thiểu là đã
gặp mười vị tăng, ni rồi – nhưng họ đều cho uống thuốc trật cả. Có một
vị thì dạy tụng kinh Di Đà, niệm lục tự Di Đà, vãng sanh Tây phương cực
lạc. Có vị thì dạy niệm “Án ma-ni bát mê hồng”. Ba cái cầu khấn
ấy không hợp với cái tạng của tôi. Và khó chịu nhất là có vị dạy tôi
pháp môn giải thoát hiện tiền, giải thoát trong từng hơi thở, từng bước
đi ra sao. Có vị thì hướng dẫn an lạc trong từng bước chân! Hôm ấy, thầy
biết sao không, tôi bực quá, tôi la toáng lên: ”An lạc, giải thoát,
sống trong thực tại hiện tiền là cái quái gì? Đời sống hiện tại tối tăm,
bức xúc, lửa cháy trong óc, máu độc ngấm trong tim mà các thầy lại nói
an lạc hiện tiền, giải thoát hiện tiền! Tôi đã chán mứa cái hiện tại
nầy, tôi đã muốn tự tử cái hiện tại này mà các thầy lại nói an lạc, giải
thoát!”
Thấy khách giận dữ quá, tôi nói nhẹ:
- Thôi, khoan đã! Hãy ngồi lại cho yên, rồi tôi nói chuyện cho nghe!
Khách nghe tôi, ngồi yên.
Tôi nói tiếp:
- Cứ ngồi yên vậy! Cứ hít thở tự nhiên!
Chỉ hít thở tự nhiên thôi nghe! Rồi đợi tôi có việc một chút. Cố gắng
đợi tôi chút nghe. Chuyện của ông “quan trọng” lắm. Tôi còn muốn nghe nữa đấy!
Nói thế xong, tôi đi vào phòng trong.
Thật ra, tôi chẳng có bận việc chi cả. Mà chỉ muốn ông thở chừng mươi
phút cho lắng cái bức xúc xuống mà thôi.
Thấy thời gian vừa đủ, tôi ra:
- Hãy nói tiếp đi, ông bạn, tôi nghe đây!
Khách thở ra nhè nhẹ:
- Cảm ơn thầy, tôi thấy dễ chịu rồi!
- Thế à? Tại sao lại dễ chịu vậy?
- Dạ nhờ hít thở tự nhiên, điều hoà nên nó khoẻ!
Tôi cười, giả vờ ngạc nhiên:
- Thế hoá ra ông biết cả rồi mà còn chạy Đông chạy Tây hỏi thầy nầy thầy kia!
- Tôi biết? Tôi biết cái gì đâu?
Tôi giải thích:
- Cái mà ông hít thở, được gọi là “thiền”
đó! Đôi khi chỉ cần thở như ông vừa thở thì khí huyết điều hoà, toàn bộ
hệ thống thần kinh đều dịu lại. Và cũng từ chỗ này mà quyết định công
việc, quyết định nên làm gì thì nó ít sinh ra lầm lỗi đáng tiếc.
- Cảm ơn thầy!
- Hiện tại, chỉ việc tập thở thôi, lắng
nghe hơi thở thường xuyên như vậy càng ngày mình càng bình tĩnh và tự
chủ hơn. Còn việc rối ren, nợ nần, chuyện này, chuyện khác, từ từ mà
phanh từng cái một, gỡ rối từng cái một, tuyệt đối không để nóng nảy và
bức xúc làm hỏng cả cuộc đời mình đi!
- Cảm ơn thầy!
Tôi cho ông thêm một “liều thuốc nhân gian” để củng cố niềm tin:
- Mắt ông sáng, đen trắng phân minh thì
không thể làm người xấu được. Cằm ông đầy đặn, hậu vận tốt, gia đình sẽ
vui vầy, yên ấm. Không sao đâu!
- Cảm ơn thầy!
- Khi nào nóng nảy, khó chịu quá thì lên đây uống trà, rồi mình cùng hít thở với nhau. Tôi đặc biệt ưu tiên cho ông đó.
Khuôn mặt khách đã trở nên thư thái:
- Tôi ở Sài Gòn, chứ không ở đây! Cảm ơn
thầy đã lắng nghe và thầy cũng đã tế nhị dạy cho cái thiền hơi thở giản
dị như vậy, tôi sẽ áp dụng được. Không giấu gì thầy, tôi vừa bán được
mảnh đất hương hoả, hy vọng việc làm ăn tôi từ từ gầy lại được!
Khi ông chào từ giã, tôi nói:
- Mừng cho ông, yên trí mà làm ăn nghe.
Hai đứa con trai chơi mệt, chán thì nó sẽ trở về khi biết ông đang bình
tĩnh, chí thú làm ăn trở lại; nhưng nhớ là đừng lấy đầu óc mà xử lý, nên
dùng trái tim mà cảm hoá dịu dàng thôi!
- Dạ vâng!
- “Nhớ thở nhé”!
Tôi cười. Khách cũng cười, xá xá rồi bước đi.
Tôi thầm cảm ơn ông khách đã cho tôi một bài học, là từ rày về sau hãy cẩn thận khi giảng nói; “pháp dược” mà cho uống lầm người, coi chừng bị thiên hạ “đấm” cho chớ chẳng chơi!
MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH
No comments :
Post a Comment