Thursday, November 3, 2016

Chuyện Rất Ngắn

NHẤT XIỂN ĐỀ
Có vị sư trụ trì nọ sống cùng vị sa di nhỏ trong chùa.Tính thầy trụ trì ưa thích sự hoàn hảo tuyệt đối lại thêm tính thích nịnh hót, mọi sự với thầy là đệ nhất mới cam!
Sống lâu, chú sa di nhỏ thẩm thấu ý thầy. Một hôm chú đi học nghe lõm được từ nhất xiển đề*. Với khả năng nho chùm của chú, chú cảm thấy từ nầy hay hay, nên để dành nịnh thầy.

Thầy ăn cơm trưa, chú hầu quạt bên cạnh thầy, chú bèn xổ bài nịnh của chú ra. Chú thưa:
- Thầy xứng đáng là hạng nhất xiển đề, thế gian nầy không ai có thể sánh với thầy được!
Thầy nghe xong trong bụng sung sướng nhưng tỏ vẻ bình thường, bèn hỏi:
- Nhất xiển đề là gì, con giải thích cho thầy coi thử có đúng không?
Chú sa di sung sướng trình bày kiến thức ‘ nho chùm’ của mình, vòng tay lại thưa:
- Bạch thầy, nhất là đệ nhất, số một. Xiển là xiển dương, nâng cao. Đề là bồ đề giác ngộ. Nhất xiển đề là người xiển dương, nâng cao sự giác ngộ số một, không ai sánh bằng ạ!
Thầy nghe xong sướng bụng vô cùng, nhưng cốc yêu vào đầu chú, nói:
- Ngu nè! Ta mà nhất cái gì! Đức Phật mới nhất!!!
Trường Dũng 2016
-
*Nhất xiển đề là dịch âm phạn ngữ ICCHANTIKA. Nghĩa là người không có tàm quí (hổ thẹn), không có niềm tin, kính trọng Tam bảo, không một chút căn lành, Đức Phật “bó tay” trước hạng người nầy (kinh Đại Bát Niết Bàn).


CHUYỆN QUÊ TÔI
Có cậu bé khóc nhè nhỏng nhẽo với mẹ. Mẹ cậu nhúi vào tay cậu cây cream. Cậu bé cầm nhưng không chịu ăn; khóc tiếp.
Mẹ cậu xách rỗ đi chợ. Cô bé hàng xóm đi ngang qua, ngữa tay xin cream của cậu. Cậu không cho mà còn khóc tợn hơn nữa. Cô bé lại thẳng đường đi luôn.
Khóc đến lúc đã thèm, cây cream tan chảy trơ lại cái que tre, mẹ không ở nhà, cô bé hàng xóm đã đi khuất xa. Cảnh vật xung quanh im lặng đến như tờ!!!.
Tội nghiệp cậu bé trăm năm tuổi ở quê tôi!!!
------------
Ngày ấy, ở quê tôi không biết soi gương và không có gương để soi nên chẳng ai biết bộ mặt thật của mình ra sao cả.
Có ông họa sĩ tài ba từ thành phố về. Ông vẽ chân dung cho mọi người miễn phí.
Dân làng tôi ai ai cũng đến nhờ ông vẽ. Ông họa sĩ tài hoa và nhẫn nại vẽ cho tất cả mọi người, không phân biệt sang hèn lớn bé. Dưới bức chân dung ông lại viết: “Đây là người đáng yêu-quý nhất”
Mỗi người nhận được bức chân dung của mình.Họ đối chiếu với người trong làng, chẳng có ai giống người trong tranh cả. Lần lượt họ bỏ làng ra đi tìm người đáng yêu quý nhất nơi phương trời lạ!
Họ đi, đi mãi chẳng thấy ai trở về làng. Có lẽ trong lòng họ nghĩ: Dẫu trăm ngàn kiếp, họ cũng phải tìm cho ra người đáng yêu quý nhất này ở đâu đó trong vũ trụ mênh mông nầy!!!
Trường Dũng 2016

No comments :

Post a Comment

BUDDHISM AND MAGAZINES/TODAY NEWS